Tuy rằng Nathan không biết thân phận của Đại Tráng, nhưng suốt cả đường đi, từ thái độ của các nhân viên hộ tống khác với Đại Tráng, ông ta đoán địa vị của anh ta ở tiêu cục Trấn Viễn có lẽ không hề thấp.
Cho nên thái độ của ông ta vô cùng tốt: “Tráng sĩ, mời ngài nói!”
“Chúng ta phát hiện ở vùng bên cạnh có một nhóm quân địch, muốn ngươi theo chúng ta đi xem có phải người bộ lạc Thương Ưng phái tới hay không!” Đại Tráng đáp.
“Người của bộ lạc Thương Ưng tới nhanh như vậy sao?” Vẻ mặt của Nathan nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng thật ra trong thâm tâm ông ta đang rất vui mừng.
Nếu bộ lạc Thương Ưng và Xuyên Thục xảy ra mâu thuần, vậy thì người của bộ lạc Hắc Hổ sẽ không phải hợp tác với Kim Phi nữa, mà lúc ấy Xuyên Thục đương nhiên sẽ đối phó với Thương Ưng.
Đại Tráng không phải Cửu công chúa nên không nhìn thấy được những toán tính của Nathan, nói tiếp: “Bây giờ chúng ta không thể chắc chắn được đấy có phải người của bộ lạc Thương Ưng hay không, nên muốn nhờ ngươi xác nhận giúp, có được không?”
Thật ra trong lòng Nathan rất muốn, nhưng lại giả bộ khó xử: “Nhưng chúng ta còn phải nhanh trở về báo cho đại vương...”
Chưa để ông ta nói xong, Đại Tráng đã nói: “Vậy được rồi, sau khi hạ cánh, các ngươi đi đi!”
Nathan nghĩ Đại Tráng sẽ thương lượng với ông ta một chút, ông ta sẽ nhân cơ hội này đòi tý điều kiện, không ngờ Đại Tráng lại trả lời dứt khoát như vậy.
Bây giờ ông ta lại không biết làm sao.
Nathan thật sự muốn đi xem xem, đám người đó có phải là người của bộ lạc Thương Ưng hay không.
Vừa mới từ chối Đại Tráng, rồi lại quay sang chủ động yêu cầu thì cũng xấu hổ thật đấy.
Nhưng với tư cách là một sứ giả, không biết xấu hổ chính là tố chất cơ bản.
Nghĩ tới việc này quan trọng như vậy, Nathan cười mỉa, nói: “Tráng sĩ, ngài nghe ta nói hết đãt”
Đại Tráng không nói gì thêm, nên Nathan nói tiếp: “Nếu sau khi xong việc, tráng sĩ có thể đưa chúng ta qua ngọn núi Đăng Giá kia, vậy thì ta có thể đi xem một chút!”
Không ngờ Đại Tráng lại từ chối thẳng thừng: “Xin lỗi, phi thuyền không thuộc quyền quản lý của ta, ta không thể đồng ý với ngươi được!”
Tới tận bây giờ, Nathan chưa từng gặp được người nào mà ngay thẳng như thế này, suýt chút nữa không thở được.
Sau khi ép chính mình tỉnh táo lại, ông ta mặt dày nói tiếp: “Thôi, nếu tráng sĩ đã lên tiếng, cứ để ta đi cùng ngài vậy!”
Dù Đại Tráng có đơn thuần tới mức nào, lúc này anh ta cũng nhận ra phản ứng của Nathan không được bình thường.
Nhưng Đại Tráng vẫn luôn rất rõ ràng, biết rằng mấy cái kiểu mưu mô thủ đoạn này không phải là thế mạnh của mình, nên cũng chẳng thèm tìm hiểu kỹ làm gì, anh ta gật đầu nói: “Nếu đã thế, khi nào hạ cạnh, ngươi sẽ đi cùng ta!”
“Được!” Lần này Nathan không dám ra vẻ nữa, gật đầu liên tục, rồi nhìn sang những phi thuyền khác, muốn được nhìn thấy Kim Phi, trong lòng cảm thán không thôi.
Anh trai của ông ta là thủ lĩnh của bộ lạc, so với những thủ lĩnh khác, ông ta cũng coi như đối xử với người trong bộ lạc rất tốt.
Trước kia Nathan cảm thấy vậy, cho rằng anh trai ông ta là một thủ lĩnh anh minh, nhưng sau này được nhìn thấy Kim Phi và Cửu công chúa, ông ta mới nhận ra được sự chênh lệch giữa anh trai và hai người họ.
Cửu công chúa thì không cần phải nói, cô ấy là vị nữ Đế đầu tiên của Đại Khang, về thủ đoạn và tính quyết đoán, cô ấy không hề thua bất kỳ kém vị nam Đế vương nào.
Nhưng Nathan lại khâm phục Kim Phi hơn.
Một người khi đã đạt tới một vị trí nào đó, sau khi hưởng thụ đủ thử vinh hoa phú quý trên đời rồi, sẽ cực kỳ sợ chết, khi xảy ra chiến tranh, các quan lớn rất ít khi tự mình ra tiền tuyến, chủ yếu là trốn ở phía sau, chỉ huy kẻ người chiến đấu.
Nhưng Kim Phi thì khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...