Sau đó phi thuyền và khinh khí cầu bắt đầu cất cánh.
Lúc mới đầu, Nathan vẫn còn có thể nhìn thấy chiếc phi thuyền mà Kim Phi ngồi, nhưng sau khi đội hình bay thay đổi nhiều lần, Nathan hoàn toàn không thể nhận ra nữa, nên dứt khoát không tìm nữa mà vịn vào khung treo, nhìn ra bên ngoài.
Hôm nay may mắn, khinh khí cầu nhanh chóng tìm được tầng gió thích hợp.
Nếu như phi thuyền di chuyển một mình sẽ phải hạ xuống trạm cung ứng hai đến ba lần để bổ sung nhiên liệu cho máy hơi nước.
Tuy nhiên lần này là bay cùng với nhiều khinh khí cầu, sau khi đến tâng gió thích hợp, máy hơi nước chỉ cần thỉnh thoảng khởi động lại một lần, duy trì cùng tốc độ với các khinh khí cầu là được, không cần phải tăng tốc trong cả hành trình, vì vậy trên đường chỉ cần hạ xuống một lần.
Thực ra lần này không chỉ để bổ sung nhiên liệu, mà còn để cho cựu binh và nữ công nhân đi vệ sinh.
Suy cho cùng thì trong giỏ treo của phi thuyền, hiện giờ vẫn chưa có điều kiện để xây dựng phòng vệ sinh.
Sau khi bổ sung nhiên liệu, đội ngũ lại lần nữa xuất phát, sau đó một mạch bay đến trên không trung của đập Đô Giang.
Nathan cũng đã nghe nói qua đại danh của đập Đô Giang, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đến.
Theo hiểu biết của Nathan, đập Đô Giang chỉ là một cái đập nước, ông ta không hiểu được ý nghĩa đặc biệt của đập Đô Giang.
Nhưng lúc này ông ta đang ở trên phi thuyền, từ trên nhìn xuống, ông ta có thể hình thấy toàn cảnh của đập Đô Giang.
Nhìn dòng nước cuộn trào được đập Đô Giang chia làm hai phần, sau đó chảy qua những con kênh chằng chịt đến khuất tầm nhìn, Nathan nếu còn không hiểu thì chính là một tên ngốc.
“Xây dựng đập Đô Giang, các ngươi dùng thời gian bao lâu?”
Nathan hỏi Đại Tráng ngồi bên cạnh.
Bay đã được hơn nửa ngày, Đại Tráng cũng đã bình tĩnh lại, đồng thời cũng bị cảnh tượng bên dưới làm cho rúng động.
Anh ta trả lời: “Ước chừng khoảng hai năm!”
“Hai năm? Vậy cũng quá nhanh đi?”Nathan có chút không tin nổi.
“Nhanh?” Đại Tráng liếc nhìn Nathan: “Ngươi có biết vì để xây dựng đập Đô Giang, tiên sinh đã phải bỏ ra cái giá như thế nào không, đã động viên biết bao người dân không?”
“Bao nhiêu?” Nathan hỏi.
"Những người dân trong vòng bán kính trăm dặm, ngoại trừ người già yếu, tất cả đều được động viên tới!"
Đại Tráng trả lời: “Lúc đó từ trên trời nhìn xuống, dưới đất dày đặc người đến, liếc mắt nhìn không thấy điểm cuối!”
“Chắc chắn là một cảnh tượng rất hùng vĩ!”
Nathan ngoài miệng thì phụ họa, nhưng trong lòng lại âm thầm châm chọc: “Mọi người đều nói Kim Phi nhân nghĩa, đối xử với người dân hết mực yêu thương, hóa ra cũng chỉ là lời đồn thổi, lại có thể bóc lột sức lao động như vậy!”
Mặc dù Đại Tráng là một người thô lỗ, cũng không có nhìn thấy biểu cảm của Nathan, nhưng sau nhiều năm làm quan trong quân, trình độ nói chuyện cũng được nâng cao không ít.
Sau khi nói xong anh ta nhận ra được lời mình vừa nói có thể gây ra hiểu lầm, thế là lại giải thích một câu: “Tiên sinh để cho người dân đến sửa kênh đập, không phải là bóc lột sức lao động mà là người dân tự nguyện đến xây dựng!”
“Tự nguyện?”
Nathan càng không tin: “Vì sao?”
“Bởi vì khi đến sửa kênh đập, có thể ăn cơm thoải mái!”
Đại Tráng nói: “Vì để sửa chữa, xây dựng lại thủy lợi, tiên sinh và bệ hạ chúng ta gần như đã tiêu hết của cải! Có điều tiên sinh chúng ta nói, tất cả đều đáng, có đập Đô Giang, Xuyên Thục sẽ trở thành vùng đất màu mỡ ngàn dặm, sau này người dân Xuyên Thục sẽ không phải chịu cảnh đói rét nữa!”
“Tiên sinh là người có tấm lòng cao cải”
Nathan lại lần nữa khen ngợi.
Lần này là lời thật lòng.
Sau khi khen ngợi xong, Nathan hỏi: “Vị tráng sĩ này, tí nữa có thể chở chúng †a thêm một đoạn được không? Không cần quá xa, chỉ cần chở chúng ta bay qua núi Đăng Giá là được!”
Núi Đăng Giá cách đập Đô Giang không xa nhưng địa hình hiểm trở, ngồi phi thuyền chỉ mất nửa tiếng nhưng nếu từ mặt đất để đi vượt qua ngọn núi sợ rằng phải mất vài ngày.
“Ta không thể đưa ngươi qua đó được; Đại Tráng lắc đầu nói: “Đúng rồi, ngươi nói đến cái này, ta nhớ ra một chuyện quên không nói với ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...