Vì vậy Cửu công chúa không hưởng ứng Quan Hạ Nhi mà là giúp Kim Phi khuyên Quan Hạ Nhi: “Tỷ tỷ, đập Đô Giang đã xây không ít thành trì, nếu như phu quân đi thì Hâm Nghiêu ca ca chắc chắn sẽ phái người bảo vệ cẩn thận, sẽ không có chuyện đâu!”
“Vũ Dương, muội...”
Quan Hạ Nhi nhìn thấy Cửu công chúa nói như vậy, nhất thời không biết nói gì nữa, nặn hồi lâu mới nói ra một câu: “Vậy đương gia, chàng dẫn Phi Phi và đội súng kíp, dẫn theo cả Nhuận Nương, ta sẽ cho chàng đi.”
Thật ra Quan Hạ Nhi cũng muốn đi cùng với Kim Phi, nhưng Bắc Thiên Tâm vừa sinh con xong, cô không yên tâm cũng có chút lo lắng, bản thân rời đi rồi không ai lo cho công chúa Lộ Khiết còn đang hôn mê.
“Ta chỉ đi một chuyến đập Đô Giang, dẫn theo nhiều người như vậy làm gì?” Kim Phi dở khóc dở cười.
Đội súng kíp của Tả Phi Phi là một biên chế liên cấp, có gần một trăm người lại thêm đội cận vệ của bản thân, sắp đuổi kịp số người của chiến đội áo giáp đen rồi.
“Ta mặc kệ, nếu như chàng không đồng ý ta sẽ không cho chàng đi.” Quan Hạ Nhi trực tiếp đanh đá.
Cửu công chúa vừa nãy còn giúp Kim Phi, bây giờ lại giúp Quan Hạ Nhi: “Phu quân, nghe tỷ tỷ đi dẫn theo đội súng kíp theo cũng được, lỡ như chiến đội áo giáp đen gặp phải tình huống bất ngờ, bọn họ cũng có thể ứng cứu đồng thời cũng có thể cho bọn họ thấy cái gì gọi là tác chiến đặc chủng!”
“Cũng được.” Kim Phi hơi gật đầu: “Vậy thì để bọn họ cùng đi đi.”
Đối với Khánh Hâm Nghiêu mà nói đương nhiên Kim Phi tin tưởng đội súng kíp nữ công nhân hơn.
Bất kể sức chiến đấu hay là độ trung thành, đội súng kíp đều không thua những nhân viên hộ tống khác.
Thật ra ban đầu Kim Phi cũng từng suy nghĩ để nữ công nhân cũng thành lập một đội đặc chiến nhưng đáng tiếc bây giờ phụ nữ ở bên ngoài còn quá ít, các nữ công nhân khi đang chấp hành nhiệm vụ thâm nhập, mục tiêu quá lớn, quá dễ dàng bị phát hiện, Kim Phi mới bỏ đi suy nghĩ này.
Nhưng mà các nữ công nhân đi tìm hiểu chút tác chiến đặc chủng cũng được, lỡ như sau này điều kiện đủ rồi, y thật sự thành lập đội đặc chiến phụ nữ thì sao?
Nhìn thấy Kim Phi đồng ý dẫn theo đội súng kíp và Tả Phi Phi, Nhuận Nương, lúc này Quan Hạ Nhi mới không nói gì nữa, quay người về chuẩn bị hành lý cho Kim Phi.
Kim Phi dẫn theo Cửu công chúa đến nhà ăn trước, khi đi đến cửa đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, hôm qua Nathan không phải nói ông ta phải về cao nguyên sao?”
“Đúng vậy.” Cửu công chúa nói: “Ông ta muốn về thương lượng với đại vương của bọn họ.”
“Bọn họ đi chưa?” Kim Phi lại hỏi.
“Chuyện này ta thật sự không rõ.” Cửu công chúa quay đầu nhìn sang Châu Nhi: “Ngươi biết không?”
Bây giờ Xuyên Thục xem như có hai hệ thống tình báo, đội Chung Minh ở ngoài sáng, cục tình báo ở trong tối.
Làng Tây Hà là trung tâm của chính quyền Xuyên Thục, lúc trước đã xem như đổi thành hoàng cung, cục tình báo vẫn luôn ở trong tối canh giữ động tĩnh ở trong làng.
Sự xung đột của binh lính áo giáp đen cũ và đội trinh sát chính là Châu Nhi nói cho Cửu công chúa.
“Bọn họ còn chưa đi, nhưng mà hôm qua đã bắt đầu dọn dẹp đồ rồi, nửa giờ trước Nathan còn đến nhà của Lý Địch đại nhân, có lẽ là cáo từ, nhưng Lý đại nhân không ở nhà.” Châu Nhi trả lời.
Nghe Châu Nhi trả lời như vậy, Kim Phi không khỏi nhìn một cái.
Y biết cục tình báo xung quanh do Châu Nhi quản lý cũng biết sự lợi hại của cục tình báo, nhưng y không ngờ rằng chuyện xảy ra nửa giờ trước, Châu Nhi đã biết rồi.
Đây cũng nói ra sự khống chế của cục tình báo với làng Tây Hà vượt xa dự tính của Kim Phi.
Nhưng mà Kim Phi cũng không nói gì, gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy thì phái người thông báo Nathan, bọn ta có thể thuận đường đưa ông ta một đoạn, thuận tiện để ông ta phân biệt đám người ở kênh Mô Ngư có phải đến từ cao nguyên không!”
“Vâng.” Châu Nhi trả lời một tiếng, quay người đi ra khỏi sân.
Cửu công chúa và Kim Phi nhìn nhau một cái, khoé môi cong lên.
Cô ấy biết Kim Phi không chỉ muốn Nathan đi phân biệt thân phận của đối phương, cũng muốn ở trước mặt Nathan biểu thị thực lực một lần, lại cho chút áp lực với bộ tộc Hắc Hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...