Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Xem ra các ngươi rất có lòng tin!” Kim Phi hỏi: “Vậy có dám lập giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh không!”

Hầu Tử theo bản năng muốn đồng ý, nhưng bị Đại Tráng hung dữ lườm cho.

“Tiên sinh, nếu ngài hạ lệnh bảo ta cố thủ ở đỉnh núi nào, ta sẽ dẫn các huynh đệ chiến đấu đến người cuối cùng!”

Đại Tráng nói: “Nhưng nếu ngài chỉ hỏi ý kiến của ta, bây giờ ta thật sự không dám lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh với ngày, vì ta còn chưa biết tình hình bên đó, vừa nãy ngài cũng nói, bộ phận tình báo cũng không chắc chăn là có kẻ địch trốn trong tối không.

Nhỡ lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh rồi, cuối cùng lại phát hiện kẻ địch quá mạnh, hoặc có át chủ bài khác, chúng ta không ngăn cản chúng được, để chúng phá vỡ đập Đô Giang, cho dù chúng ta lấy chết ta tội, cũng không bù đắp cho sai lầm này được!”

Kim Phi nghe xong, trong lòng khen ngợi một phen. Nếu Đại Tráng cũng giống Hầu Tử, tới cả tình hình cũng chưa đi điều tra, chỉ dựa vào vài câu của mình đã dám lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh, ngược

lại Kim Phi sẽ không yên tâm.

May mắn là Đại Tráng từng nếm trải búa xích trên chiến trường, dần trở nên trưởng thành vững vàng, đã phân rõ mức nặng nhẹ của sự việc rồi.

Kim Phi khẽ gật đầu, sau đó nói: “Hôm nay các ngươi không lập giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh này thì không được”!

Đại Tráng vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.


“Ta không quan tâm kẻ địch có bao nhiêu người, cũng không quan tâm chúng có át chủ bài và thủ đoạn gì, ta ra lệnh cho các ngươi, cho dù trả giá gì, cũng phải ngăn chúng lại, hơn nữa không thể để cho bất cứ kẻ nào chạy thoát!” Kim Phi cao giọng nói.

“Vâng!”

Đại Tráng và Hầu Tử cùng ưỡn thẳng eo lưng, chào kiểu quân đội với Kim Phi: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụt”

“Cho các ngươi một giờ chuẩn bị, một giờ sau, đội phi thuyền sẽ tới, đưa các ngươi tới đập Đô Giang!”

“Vâng!” Đại Tráng và Hầu Tử vừa nghe xong, lại hành lễ với Kim Phi, sau đó quay gi rời đi.

Kim Phi chỉ cho họ một giờ, bọn họ còn có rất nhiều việc phải làm.

Sau khi hai người đi, Kim Phi cũng dẫn Thiết Chùy rời đi.

Lần này hắn không đi bộ, mà để Thiết Chùy dắt ngựa tới.

Lúc cưỡi ngựa về tới nhà, Quan Hạ Nhi và A Liên đang dắt ngựa trong sân ra.


Thấy Kim Phi về, Quan Hạ Nhi đưa dây cương cho nhân viên hộ tống nữ trực ban, mình thì tiến lên kéo dây cương ngựa của Kim Phi.

“Đương gia, ta đang bảo đi ra sau núi xem thử đây!” Quan Hạ Nhi hơi lo lắng nhìn Kim Phi.

Tối qua sau khi trở vê từ chỗ công chúa Lộ Khiết, cô nghe nói Châu Nhi có chuyện gấp gọi Kim Phi đi, không yên tâm, nên đi tới Ngự Thư Phòng tìm Kim Phi.

Lúc đó Kim Phi đã ra sau núi, Cửu công chúa cũng xem tấu sớ được tàm tạm rồi, nên nói một ít tình hình của kênh Mô Ngư cho Quan Hạ Nhi nghe, cũng nói cả mâu thuẫn của cựu binh với đội trinh sát.

Thân là vợ cả của Kim Phi, Quan Hạ Nhi rất rõ sự kì vọng của Kim Phi với chiến đội áo giáp đen.

Cả đêm Kim Phi không về, Quan Hạ Nhi cũng không ngủ cả đêm, khó khăn lắm mới đợi tới khi trời sáng, Kim Phi vẫn chưa về, Quan Hạ Nhi không nhịn được, muốn đi sau núi xem thử.

Kết quả vừa ra cửa, Kim Phi đã về rồi.

Quan Hạ Nhi dắt ngựa của Kim Phi đi sang một bên, thấy xung quanh không có người ngoài, an ủi nói: “Đương gia à, chiến đội áo giáp đen vừa được thành lập, phạm sai lầm cũng là bình thường, hơn nữa Hầu Tử không phải đã bắt được Trần tú tài rồi sao, chàng đừng tức giận quái!”

“Ta hiểu," Kim Phi gật đầu: “Hạ Nhi, nàng tới cũng đúng lúc, đi thu dọn mấy bộ đồ cho ta!”

“Thu dọn đồ?”

Trong lòng Quan Hạ Nhi sinh ra một dự cảm không tốt: “Làm gì?”

“Ta phải đi tới đập Đô Giang một chuyến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui