Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Kênh Mô Ngư đã cách đập Đô Giang không xa rồi, cho nên bộ phận tình báo suy đoán, có khả năng nhiệm vụ của chúng là đập Đô Giang!”

Kim Phi nói: “Nhiệm vụ lần này của các ngươi, chính là ngăn đội ngũ này lại!”

Cái mông quyết định suy nghĩ, khi địa vị tăng lên, góc độ suy nghĩ vấn đề của Đại Tráng và Hầu Tử cũng từ từ xảy ra thay đổi.

Bây giờ bọn họ cũng được coi là lãnh đạo cấp cao của tiêu cục Trấn Viễn rồi, đã có thể hiểu ý nghĩa chiến lược của đập Đô Giang với cả Xuyên Thục.

Mặc dù đập Đô Giang vừa được sửa chữa xong chưa tới hai năm, nhưng hiệu quả đã cực kì rõ ràng.

Nước mưa năm nay lớn hơn năm ngoái, mực nước đầu nguồn của sông Kim Mã cũng cao hơn những năm trước, nếu là năm ngoái, bờ tây sông Kim Mã đã sớm ngập lụt rồi.


Nhưng vì có đập Đô Giang, trước mắt bờ tây sông Kim Mã vẫn giữ được trạng thái ổn định.

Thật ra người dân ở bờ tây sông Kim Mã không nhiều, nơi bị ảnh hướng lớn thật sự là Nội Giang của đập Đô Giang.

Nội Giang chảy qua cửa cống, dẫn nước sông dâng cao về phía đông núi Ngọc Lũy, sau đó chảy qua các con kênh được thi công trong hai năm qua, chảy vào các chỗ trũng của Xuyên Thục!

Mặc dù bây giờ còn không ít con kênh chưa làm xong để thông nước, nhưng đã có vô số đồng ruộng được tưới tiêu.

Vừa nghe thấy mục tiêu của đối phương có thể là đập Đô Giang, Hầu Tử đã tức giận đập bàn: “Cái đám nhãi con chết tiệt, lại dám để ý tới đập Đô Giang!

Tiên sinh ngài yên tâm, chỉ cần ngài cho ta đủ phi thuyền và lựu đạn, ta bảo đảm sẽ nhấn chết đối phương ở kênh Mô Ngư, tuyệt đối sẽ không cho chúng tới gần đập Đô Giang!”

“Có nắm chắc không?” Kim Phi hỏi Đại Tráng.

Hầu Tử quá thích trêu đùa người khác, mặc dù chưa từng phạm sai lầm trong các việc lớn của quân đội chính trị, nhưng ngưỡng của con người không ngừng nâng cao, nhỡ Hầu Tử cảm thấy chuyện đùa lúc trước không đủ kích thích, đầu óc bỗng rút gân, lấy chuyện lần này ra đùa thì sao?

Nhỡ đập Đô Giang có sơ xuất, hậu quả quá nghiêm trọng, đến lúc đó cho dù Kim Phi có chém Hầu Tử thành nhiều mảnh cũng đã muộn.


Đây cũng là nguyên nhân Kim Phi không cho Hầu Tử đảm nhiệm làm người phụ trách chiến đội áo giáp đen.

Tính cách của Hầu Tử có lỗ hổng chí mạng, nói tương đối thì Kim Phi càng tin Đại Tráng hơn.

Đại Tráng thấy Kim Phi nhìn mình, gật đầu đáp: “Lúc trước ta và Hầu Tử đã từng dẫn đội trinh sát đi dò xét xung quanh kênh Mô Ngư, khá quen với địa hình bên đó, chỗ nào ở đó cũng là rừng cây, đúng là thích hợp để mai phục.

Chúng ta chỉ cần tìm một khe suối rồi đẩy chúng vào đó, chặn hai đầu lại, sau đó cứ ném lựu đạn vào trong là được!”

Đây là cách đánh kinh điển khi trấn áp thổ phỉ và tác chiến quy mô nhỏ của tiêu cục Trấn Viễn.

Cũng là nguyên nhân cơ bản khiến binh lính tư nhân của nhóm quyền quý chuyển sang đánh du kích.


Vì vũ khí và tố chất chiến đấu của nhân viên hộ tống đều mạnh hơn họ quá nhiều, nếu bị nhân viên hộ tống đuổi tới mấy nơi như khe núi, vậy thì xong rồi, cứ tìm nơi phong thủy tốt một chút mà nằm yên đợi bom nổ là được.

Trên chiến trường trực diện thì căn bản không đánh thắng được, chỉ có thể chuyển qua đánh du kích.

Nhưng đánh du kích cũng như vậy, tố chất và trang bị cá nhân của nhân viên hộ tống cũng tốt hơn nhiều so với cựu binh của quyền quý, hơn nữa rất ít khi hành động riêng lẻ, bọn họ chỉ có thể lén đánh úp vào đội xe vận chuyển lương thực của nhân viên hộ tống thôi.

Đội ngũ bên phía kênh Mô Ngư kia, hiển nhiên là chưa từng đánh nhau với tiêu cục Trấn Viễn, trước khi tới chắc cũng chưa thu thập tình báo tỉ mỉ về tiêu cục Trấn Viễn.

Bọn họ chỉ nghĩ bên kênh Mô Ngư có nhiều khe núi, cây cối rậm rạp, có thể tránh được trinh sát trên không trung trong khinh khí cầu, nhưng không biết loại địa hình này cũng cực kì phù hợp với cách đánh phục kích của tiêu cục Trấn Viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui