Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Quả thật vừa rồi cô có chút lo lắng về việc Kim Phi sẽ phản đối, bởi vì Tiểu Nga là muội muội của cô, nếu Kim Phi phản bác cô trước mặt Tiểu Nga thì sau
này cô sẽ không thể quản lý Tiểu Nga được nữa.
“Vũ Dương, nàng ăn trước đi, ta đi giúp Hạ Nhi bưng thức ăn
Kim Phi nói với Cửu công chúa một câu rồi đi theo Quan Hạ Nhi vào phòng bếp.
Cửu công chúa gật đầu rồi ngồi xuống, nhưng cũng không động đũa. Bởi vì cô ấy biết Kim Phi bảo đi bưng thức ăn chỉ là cái cớ mà thôi.
Sự thật chính là như thế, sau khi Kim Phi đi vào phòng bếp thì tìm một cái ghế rồi ngồi xuống.
“Đương gia, chàng muốn khuyên ta giữ lại thú ăn sắt sao?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Đúng vậy.” Kim Phi gật đầu nói: “Ta chưa bao giờ thấy đám người Tiểu Nga quan tâm đến bất cứ điều gì nhiều như vậy. Có lẽ đối với họ, Tiểu Bảo không phải là thú ăn sắt mà là bạn cùng chơi, nếu trực tiếp vứt nó đi như thế thì họ sẽ rất đau lòng.
Tiểu Nga, Linh Nhi và A Xuân thì còn dễ nói, nhưng quan trọng là Đậu Đậu Quan Hạ Nhi nghe được lời này thì cũng hơi do dự. Trước đây, Lý Đậu Đậu vô cùng tự kỷ, nhưng gần đây cô bé đã khá hơn một chút, nếu ném con thú ăn sắt đi thì sẽ kích động đến cô bé, vậy sau này sao có thể nhìn mặt Lý Địch?
“Nhưng từ khi nuôi con thú ăn sắt này, mấy đứa nhỏ đều không có hứng thú đọc sách nữa, ngày nào sau khi tan học cũng lên núi đốn trúc cho nó ăn!”
“Trước kia bọn họ có đọc sách sau khi tan học à?” Kim Phi hỏi ngược lại. “Cái này...” Quan Hạ Nhi câm nín luôn.
Đúng vậy, trước khi nuôi thú ăn sắt thì sau khi tan học mấy đứa nhỏ cũng không làm bài tập về nhà mà chạy nhảy khắp nơi.
“Chẳng phải sau giờ học lên núi đốn trúc cho Tiểu Bảo ăn sẽ tốt hơn là chạy quanh làng gây rắc rối sao?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Nhưng thú ăn sắt nhìn thì ngốc nghếch, nhưng thực chất là một con gấu, bây giờ còn bé nên không sao, một khi nó lớn lên thì nó dùng một bàn tay cũng có thể đập chết Tiểu Ngai”
Mặc dù những con gấu trúc mà y nhìn thấy trong sở thú ở đời trước trông rất dễ thương và cũng có thể chung sống hòa bình với những nhân viên chăn nuôi,
nhưng đó là kết quả của quá trình thuần hóa của các chuyên gia sở thú.
Gấu trúc ở thời đại này đều hoang dã và tính tình cũng khá hấp tấp, quả thật có thể làm tổn thương con người.
Cho nên lần này Kim Phi cũng không phản bác mà chỉ khẽ gật đầu nói: “Quả thật đây cũng là một vấn đề!... Hay là thế này đi, để Tiểu Nga nuôi thú ăn sắt bên cạnh đài quan sát phía sau núi đi, cho phép đám người Tiểu Nga được cho ăn và
vuốt ve qua hàng rào, nhưng không được phép vào hàng rào, nàng thấy thế nào?”
“Nếu như vậy thì còn tạm được!” Quan Hạ Nhi khẽ gật đầu: “Vậy đương gia đi nói cho đám Tiểu Nga biết đi!”
“Nàng đi nói đi!” Kim Phi nháy mắt với Quan Hạ Nhi: “Nàng có thể nhân cơ hội này đưa ra một số yêu cầu với bọn họI”
“Yêu cầu gì?”
“Ví dụ như để bọn nhỏ sau khi tan học phải viết một trang sách, hoặc làm xong một việc nào đó thì mới được chơi với Tiểu Bảo!” Kim Phi nhắc nhở.
“Đúng, đúng, đây là một ý kiến hay!” hai mắt Quan Hạ Nhi sáng lên.
Mặc dù trước đây cô thường xuyên yêu cầu Tiểu Nga nhưng cô bé vẫn luôn không bằng lòng nghe, ngay cả bắt buộc phải làm gì đó thì cô bé cũng làm qua loa cho xong chuyện.
Bây giờ có thể dùng Tiểu Bảo để thúc giục bọn chúng rồi!
“Vậy ta qua đó trước nhé!”
Kim Phi thấy Quan Hạ Nhi đồng ý thì bưng một đĩa đồ ăn đi đến nhà ăn.
Thật ra việc thuyết phục Quan Hạ Nhi không chỉ vì Tiểu Nga mà cũng vì tâm tư khác của Kim Phi.
Ở đời trước, vì để cùng bạn gái đi xem gấu trúc mà Kim Phi đã xếp hàng ở bên ngoài nhà gấu trúc hơn một giờ đồng hồ nhưng nhưng khi đến lượt bọn họ thì chỉ được phép xem trong vòng hai phút.
Điều bi thảm hơn nữa là khi đó chú gấu trúc đang ngủ trên mặt đất, mông hướng về khán đài.
Vừa hết hai phút thì bọn họ phải rời đi dưới sự “khuyên bảo” của người quản lý.
Cũng có thể nói, Kim Phi xếp hàng chờ hơn một giờ chỉ để đổi lấy hai phút ngắm mông gấu trúc.
Bây giờ nghĩ lại, Kim Phi vẫn cảm thấy bắp chân hơi đau.
Hiện giờ trong làng có một con gấu trúc còn sống, y muốn vuốt ve lúc nào thì có thể vuốt ve lúc đó, nghĩ đến thôi cũng cảm thấy rất hài lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...