Nathan đứng thẳng người, nhưng vẫn không cam lòng, thấy tâm tình Cửu công chúa đang tốt, do dự một hồi, rồi hỏi: “Bệ hạ, ta có yêu cầu quá đáng!”
Sau đó ông ta cũng không đợi Cửu công chúa nói chuyện, tiếp tục ôm quyền nói: “Xin hỏi bệ hạ, có thể đổi vật phẩm ban thưởng thành phi thuyền hoặc là
khinh khí cầu không?”
Dù sao hỏi cũng không mất phí, biết đâu Cửu công chúa vui vẻ, hoặc là không tiện từ chối, đồng ý thì sao?
Đáng tiếc là một giây sau ông ta nghe thấy Cửu công chúa nói: “Không thể”
Lời từ chối thẳng thừng, không dài dòng, đã đập tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Nathan.
“Các ngươi đừng hòng nghĩ đến phi thuyền, bọn ta còn không đủ dùng, không thể cho các ngươi được!”
Cửu công chúa nói tiếp: “Về phần khinh khí cầu, nếu các ngươi muốn, điều kiện vẫn giống lần trước, nếu các ngươi đồng ý chúng ta tiếp tục nói chuyện, còn nếu không muốn, vậy thì không cần nói nữa!”
Cửu công chúa trả lời quá mạnh mẽ, không cho phép mặc cả.
“À..” Nathan bối rối, cuối cùng không biết phải làm sao nói: “Chuyện này rất quan trọng, ta không thể quyết định được, phải quay về xin phép đại vương của bọn ta!”
“Được, trầm chờ các ngươi!” Cửu công chúa gật đầu không thèm để ý, sau đó xoay người quay về bàn đọc sách.
Kim Phi cũng cúi đầu nhìn tấu chương trong tay.
Thiết Thế Hâm thấy bọn họ như vậy, lập tức dùng tay ra dấu mời, hạ lệnh đuổi khách: “Nathan đại nhân, mời!”
Nathan âm thầm nghiến răng, nhưng cuối cùng vẫn không dám làm gì, đành phải thi lễ với Cửu công chúa và Kim Phi, sau đó theo Thiết Thế Hâm rời đi.
Cửu công chúa ngồi sau bàn, cầm tấu chương trên tay, nhưng vẫn liếc nhìn Nathan và Thiết Thế Hâm.
Thấy hai người đi ra đến ngoài sân của ngự thư phòng, Cửu công chúa mới ném tấu chương đi, hỏi Kim Phi: “Phu quân, chàng cảm thấy ta đáp lễ ông ta như vậy có được không?”
Dù sao nỏ và lựu đạn cũng là vũ khí chủ lực của tiêu cục Trấn Viễn, mà bây giờ bộ lạc Hắc Hổ vẫn chưa tính là bạn.
Cửu công chưa có hơi lo lắng Kim Phi sẽ trách mình.
Kim Phi lắc đầu: “Một trăm cây nỏ, ba trăm quả lựu đạn, năm xe dược liệu và vải vóc, có thể đổi lấy nhiều vàng như vậy, quả đúng là món lời lớn!... Vũ Dương, ta phát hiện nàng rất có đầu óc buôn bán!”
Thật ra thì giá trị chủ yếu của nỏ và lựu đạn nằm ở công nghệ và tay nghề, nếu chỉ tính đến chỉ phí, thì tổng số lễ vậy mà Cửu công chúa đưa cho bộ lạc Hắc Hổ, cũng chưa dùng hết một thỏi vàng.
Nhưng công nghệ và tay nghề là giá trị riêng của bản thân chúng.
Nếu không phải Kim Phi có kiến thức của đời trước, không biết sẽ trải qua bao nhiêu thất bại, hao phí bao nhiêu vật liệu, mới có thể chế tạo ra nỏ và lựu đạn!
Về việc Cửu công chúa dùng nỏ và lựu đạn làm quà đáp lễ, Kim Phi cảm thấy cũng không sai.
Trong hai năm qua, không ít tiểu đội nhân viên hộ tống gặp phải phục kích, làm mất không ít nỏ và lựu đạn, nếu bộ lạc Hắc Hổ muốn nghiên cứu, thì cũng có thể lấy được hàng mẫu từ nơi khác.
Bây giờ Xuyên Thục đang thiếu kinh phí, rất cần số vàng này.
Cửu công chúa cũng không muốn ăn đồ của người khác, nên dùng nỏ và lựu đạn làm quà đáp lễ.
“Ta đâu có đầu óc buôn bán chứ, chẳng qua ta biết bộ lạc Hắc Hổ không có lựa chọn nào khác mà thôi.”
Cửu công chúa cười nói: “Đúng rồi phu quân, vừa rồi ta thấy chàng có hứng thú với đầu trâu vàng, chàng thích nó à?”
Tục ngữ có câu vàng có giá ngọc không có giá, nếu Kim Phi thích những thứ này thì sẽ phiền toái.
Trần Cát cha cô ấy chính là ví dụ.
Hàng năm để làm ra Hoa Thạch Cương, không biết đã tốn bao nhiêu nhân lực và tài lực để thu thập mấy thứ không có ý nghĩa thực tế kia, còn phải tốn rất nhiều công sức để duy trì nó.
Cửu công chúa sợ Kim Phi cũng si mê những thứ này.
Kim Phi và Cửu công chúa là vợ chồng lâu như vậy, nên cũng hiểu tính tình cô ấy.
Biết mặc dù Cửu công chúa đang cười híp mắt như vậy, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ đầy lo lắng.
Vì thế y nổi hứng trêu đùa, mỉm cười giơ đầu trâu vàng lên nói: “Ai mà không thích vàng chứ? Hơn nữa đây còn là loại vàng tự nhiên có hình dáng đầu trâu nữa chứ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...