Trần tú tài phụ trách nhà kho, mỗi lần xử lý hàng bị lỗi hắn đều đi theo để tính toán.
Vì vậy hắn đã lợi dụng công việc của mình, đuổi những người thợ khác rồi đưa kíp nổ đến nơi đã hẹn với người bán hàng rong.
Lần thứ hai Trần tú tài đi xử lý hàng bị lỗi, phát hiện không thấy kíp nổ giấu lần trước đâu nữa, nhưng trong bụi cỏ lại thấy hai thỏi vàng lớn.
Dù tiền lương của Trần tú tài không thấp, nhưng hai thỏi vàng lớn đó tương đương với tiền lương mấy chục năm của hắn.
Một lần mạo hiểm đã có thể đổi lấy tiền lương mấy chục năm, đây là điều trước đây ngay cả nghĩ Trần tú tài cũng không dám nghĩ đến.
Nếu trước đây hắn bị ép, vậy sau khi nếm được vị ngọt, Trần tú tài đã chuyển từ bị ép sang tự nguyện.
Hơn nữa sau mấy lần nhận được vàng, Trần tú tài càng nổi lòng tham.
Người bán hàng rong đã nói với hắn, chỉ cần hắn lấy được công thức điều chế thuốc nổ, hắn muốn bao nhiêu vàng bạc châu báu hay thê thiếp thì có bấy nhiêu! Nếu thế lực đứng sau người bán hàng rong dùng cung nỏ hạng nặng để chiếm được thiên hạ, thì ít nhất sẽ cho hắn chức đại quan nhị phẩm.
Trần tú tài không hề biết chức đại quan nhị phẩm có nghĩa là gì, nhưng hắn thực sự đã dao động.
Vì vậy hắn đã thăm dò quy trình sản xuất thuốc nổ, và sử dụng nguyên liệu trong kho để thử nghiên cứu lựu đạn và kíp nổ, muốn suy luận ngược lại công thức chế thuốc nổ.
Nhưng đáng tiếc hắn vẫn chưa hoàn thành những việc này, đột nhiên phát hiện thanh tra của Quân Pháp Đường đã vào xưởng thuốc nổ.
Không biết vì có tật giật mình hay khả năng quan sát nhạy bén, Trần tú tài ngay lập tức ý thức đã xảy ra chuyện gì đó với kíp nổ bản thân đã tháo ra.
Sau này thanh tra tìm hắn nói chuyện, dù không nói thẳng chuyện Đông Hải, nhưng Trần tú tài phán đoán qua nội dung thanh tra tiết lộ, hắn biết bản thân đoán đúng rồi.
Khoảng thời gian sau đó, Trần tú tài sống trong sợ hãi.
Hắn phụ trách kho hàng, là một trong số những người có thể tiếp xúc trực tiếp với kíp nổ, là đối tượng quan sát quan trọng của thanh tra, không lâu sau đó, thanh tra đã tìm hắn nói chuyện lần thứ hai.
Trong lần nói chuyện đó, thanh tra 'vô tình tiết lộ chuyện Đông Hải, và nói rằng Kim Phi nghỉ ngờ vụ nổ là do kịp nổ gây ra, hơn nữa đã phái Thiết Chùy là cao thủ về phá mìn đến Đông Hải xác nhận, khi về đã có thể lần theo manh mối để tìm hiểu nguồn gốc.
Dù sao Trần tú tài cũng không phải là gián điệp chuyên nghiệp, dù biết thanh tra nói như vậy có thể là đang hù dọa hắn, nhưng vẫn lo lắng.
Sau mấy ngày nơm nớp lo sợ, cuối cùng Trần tú tài đã chọn cách chạy trốn. Dù hắn không lấy được công thức chế thuốc nổ, nhưng chỉ dựa vào những thỏi vàng người bán hàng rong đã đưa cho hắn thì cũng đủ để hắn thoải mái một đời rồi.
Nhưng đáng tiếc thanh tra đã vây kín khắp nơi xung quanh xưởng thuốc nổ từ lâu.
Trần tú tài chưa chạy đến bờ sông đã bị phát hiện, trong cơn tuyệt vọng, mới xảy ra chuyện uy hiếp Quan Thất Ca, cuối cùng đã bị Hầu Tử bắt lại.
Sau khi Kim Phi đọc xong, cũng không biết nói gì về Trần tú tài.
Y thở dài nhìn Tiểu Ngọc: “Tìm được người bán hàng rong đó chưa?”
“Chưa” Tiểu Ngọc trả lời: “Thẻ ngà người bán hàng rong đó dùng nếu không phải đồ giả thì là trộm của người khác, bọn ta lần theo thẻ ngà đó để tìm người nhưng lại tìm thấy một cựu binh bị gãy tay, hoàn toàn không phù hợp với những gì Trần tú tài miêu tả.
“Trần tú tài đã thăm dò được mấy phân đoạn sản xuất thuốc nổ rồi?”
“Theo hắn khai thì đã thăm dò được ba phân đoạn rồi, nhưng đều là phân đoạn lắp ráp ở phía sau, không phải phân đoạn trước.” Tiểu Ngọc trả lời.
“Vậy thì tốt.” Lúc này Cửu công chúa mới yên tâm.
Trong quá trình sản xuất thuốc nổ, công thức phân đoạn trước tương đối quan trọng, đều được những tử tù hoàn thành.
Thợ bình thường phụ trách nửa sau của dây chuyền sản xuất, công việc chủ yếu là đổ thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn vào vỏ lựu đạn, lắp chốt an toàn và những công việc khác.
Những tử tù đó làm việc và sống tách biệt với những người thợ bình thường nên Trần tú tài không tiếp cận được họ.
“Vậy hắn đã nghiên cứu đến đoạn nào rồi?” Kim Phi hỏi.
Đây là vấn đề y rất quan tâm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...