Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
"Nếu như vậy, lát nữa ta sẽ đi gặp Thiết đại nhân bàn bạc chuyện thành lập một xưởng cộng đồng." Cửu công chúa lại nhìn Tiểu Ngọc: “Còn ngươi hãy nhanh chóng xác nhận vị trí địa điểm!”
“DạI” Tiểu Ngọc vội gật đầu nói dạ.
Nói chuyện công việc xong, cuối cùng Cửu công chúa cũng bưng bát cơm lên và bắt đầu ăn.
Vì lo lắng cho công việc nên Cửu công chúa ăn rất nhanh, vội vàng ăn hết cơm xong lại uống thêm một chén canh rồi dẫn Châu Nhi rời đi.
Ngay khi cô ấy vừa đi thì Tiểu Ngọc cũng đã đi rồi.
Trong phòng chỉ còn lại ba người nhàn rỗi là Kim Phi, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương.
“Nhuận Nương, canh gà hôm nay nấu không tệ rất thơm ngon.”
Quan Hạ Nhi cầm chén cơm của Kim Phi nói: “Đương gia, chàng thấy thế nào?”
Kim Phi mặc dù là một người đàn ông ngay thẳng, thì cũng biết lúc này phải nói gì.
Thế nên mới quay qua giơ ngón tay cái cho Nhuận Nương: “Tay nghề nấu ăn của Nhuận Nương càng ngày càng tốt.”
“Nếu đương gia thích thì uống thêm một chén nữa đi!” Nhuận Nương đỏ mặt, bưng cho Kim Phi thêm một chén nữa. Mấy đứa nhỏ không có ở nhà, đùi gà cũng rơi vào chén của Kim Phi.
"Đương gia, trong nồi còn nhiều canh gà lắm, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau đưa cho Lộ Khiết muội một ít đi?"
Quan Hạ Nhi vừa bưng chén ăn vừa nói: “Hình như Lộ Khiết muội rất thích canh gà.”
"Không cần thiết đâu,' Kim Phi khẽ nhíu mày, cảm giác Quan Hạ Nhỉ qua lại có hơi thân thiết với Công chúa Lộ Khiết.
"Sao lại không cần, muội ấy đã cứu mạng chàng đó!" Quan Hạ Nhi nói: "Chỉ vì lý do này thì mỗi ngày ta tới chăm sóc cạnh giường muội ấy cũng không có gì quá đáng!"
Quả thật cứu một mạng người là ơn nghĩa lớn nhất, Quan Hạ Nhỉ nói vậy cũng đúng.
Nếu hôm đó Kim Phi không tình cờ gặp được Công chúa Lộ Khiết và Băng Nhi thì sợ là y đã lành ít dữ nhiều.
Đối với Quan Hạ Nhi mà nói đó là trời sập.
Trước đây Quan Hạ Nhi quan tâm đến Lộ Khiết cũng chỉ là hợp tác diễn kịch với Cửu công chúa, nhưng bây giờ Quan Hạ Nhi thực sự biết ơn Công chúa Lộ Khiết từ tận đáy lòng, nên ngày nào ít nhất cũng mang này mang kia đến thăm một lần.
Bây giờ, trong nhà Công chúa Lộ Khiết toàn là đồ Quan Hạ Nhi đưa tới.
Kim Phi biết Quan Hạ Nhi để tâm tới Công chúa Lộ Khiết như vậy cũng là vì y, nên cũng đành gật đầu đồng ý: "Được rồi, lát nữa ta đi thăm với nàng.”
"Vậy còn chưa đủ đâu đấy!”
Lúc này Quan Hạ Nhi mới hài lòng. “Thiết Chùy, cho xe ngựa tới đây.” Kim Phi hô ra ngoài cửa.
Lúc này nắng quá gắt, Kim Phi sợ Quan Hạ Nhi bị cháy nắng nên mới cho xe ngựa đến.
Khi họ ăn xong, xe ngựa cũng đã đến. Quan Hạ Nhi tay trái cầm giỏ cơm, tay phải ôm tay Kim Phi bước lên xe ngựa.
Họ đến nơi Công chúa Lộ Khiết ở, đúng lúc thấy Băng Nhi bưng khay đi vào nhà chính.
Băng Nhi cũng nhìn thấy Kim Phi và Quan Hạ Nhi, nên dừng bước chân lại cúi chào hai người họ.
"Băng Nhi cô nương, các ngươi vẫn chưa ăn cơm sao?" Quan Hạ Nhi liếc nhìn mâm cơm, thấy trong đó có một đĩa dưa muối và một bát cơm đã nhíu mày hỏi: "Băng Nhi cô nương, buổi trưa Lộ Khiết muội muội ăn cái này sao?"
“Điện hạ nói không thèm cũng không muốn ăn uống gì." Băng Nhi đành vậy mà trả lời.
"Lộ Khiết muội muội bị thương phải ăn thứ gì đó tốt để bổ cho cơ thể. Sao có thể ăn mấy thứ này được?"
Quan Hạ Nhi đưa giỏ cơm cho Băng Nhi: "Đây là canh gà do Nhuận Nương hầm còn có một ít rau xào, để Lộ Khiết muội muội ăn mấy thứ này đi!"
“Dạ!"
Băng Nhi nhanh chóng đưa khay cơm cho Sương Nhị, rồi cầm lấy giỏ cơm trong tay Quan Hạ Nhi.
Thức ăn trên thảo nguyên khắc nghiệt hơn ở Đại Khang, người giàu thì nấu chút thịt bò, thịt dê rồi chấm muối là ăn.
Nhìn thì hào phóng nhưng ăn thời gian dài cũng khó chịu.
Sau khi đến Xuyên Thục, nhóm Băng Nhi mới được tiếp xúc với rau xào, cũng khiến Công chúa Lộ Khiết ăn cơm nhiều hơn trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...