Thật ra Trần tú tài cũng biết, khả năng hôm nay chạy thoát được là rất nhỏ.
Mà cho dù hắn ta có may mắn thoát được, thì người nhà của hắn ta cũng sẽ giống người nhà của Ngụy Lão Tam, cả đời sẽ không ngẩng đầu lên nổi.
Hắn ta nghĩ tới đứa con vừa mới sinh không lâu, cùng với mấy tiểu thiếp sắp sinh, có hơi lay động.
“Thất... Thất Ca... Nếu bây giờ ta đầu hàng, ngươi thật sự sẽ ngăn không cho †in tức truyền ra ngoài đúng không?” Trần tú tài hỏi.
Quan Thất Ca nghe thấy vậy, lập tức đáp lại không chút do dự: “Đương nhiên, ta lấy đầu ra cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi đầu hàng, ta sẽ nói tiên sinh giúp ngươi, nếu tiên sinh biết được nguyên nhân của sự việc, chắc chắn ngài ấy sẽ đồng ý!”
“Nếu như y không đồng ý thì sao?” Trần tú tài hỏi.
“Không đồng ý... Quan Thất Ca bị hỏi lại.
Nếu Kim Phi không đồng ý, ông ta cũng chẳng biết làm gì nữa.
Chính trị viên thấy Quan Thất Ca bị chất vấn ngược trở lại thì vội nói: “Trần tú tài, ngươi và tiên sinh là bạn học, ngươi hiểu tiên sinh mà đúng không, tiên sinh chắc chăn sẽ đồng ý!”
“Đúng đúng, ngươi và tiên sinh là bạn học mà!” Quan Thất Ca vội nói theo.
Nói tới chuyện này, Trần tú tài và Kim Phi đúng thật từng là bạn học — hai người đã từng theo học một lão tú tài ở trong thị trấn.
Chỉ có Trần tú tài lớn hơn Kim Phi vài tuổi, đi học cũng sớm hơn mấy năm, Kim Phi vừa tới theo học lão tú tài kia chưa được bao lâu thì hắn ta đã bị người nhà đưa tới huyện phủ.
Sau này Trần tú tài tới xưởng thuốc nổ, hắn đã nói tới chuyện này rất nhiều lần, khiến mọi người hâm mộ hắn ta không thôi.
Quan Thất Ca và chính trị viên muốn dùng mối quan hệ này để trấn an Trần tú tài, không ngờ hắn ta vừa nghe xong còn kích động hơn cả lúc nấy, vung thêm một đao vào đùi Quan Thất Ca.
“Đừng nhắc tới người này! Không được nhắc tới người này!”
Ở đao thứ nhất, Quan Thất Ca còn cố nhịn được, trúng thêm một đao nữa, ông ta đau tới nỗi mồ hôi chảy ròng ròng.
Chính trị viên là người làm công tác tư tưởng, thấy Trần tú tài như vậy, nhanh chóng hiểu ra hắn ta có bất mãn với Kim Phi.
Vì thế chính trị viên không nhắc tới Kim Phi nữa, chỉ khoát tay trấn an hắn ta: “Trần tú tài, ngươi bình tĩnh đi, có yêu cầu gì cứ nói ra, đừng làm Thất Ca bị thương, anh ta vẫn luôn đối xử tốt với ngươi đấy.”
“Yêu cầu ta đã nói từ lâu rồi, ta muốn phi thuyền! Đúng ra, phi thuyền đâu? Phi thuyền ta muốn đâu rồi!”
Trần tú tài trợn mắt hét: “Nửa canh giờ nữa mà ta vẫn chưa nhìn thấy phi thuyền, ông đây sẽ cho nổ tung chỗ này!”
“Đừng vội, phi thuyền sắp tới rồi!” Chính trị viên tiếp tục trấn an hắn ta.
“Ta biết ngươi đang lừa ta, khi nào cái bóng kia đổ tới miệng giếng mà phi thuyền vẫn chưa tới, ông đây sẽ kéo các ngươi chết cùng!”
Chính trị viên nghe thấy vậy, quay đầu nhìn miệng giếng, hàng lông mày cau lại.
Anh ta đúng thật là đang lừa Trần tú tài, bởi vì chính anh cũng không biết phi thuyền có tới hay không, khi nào tới?
Lúc bày, bóng của cổ thụ đổ xuống đất cách miệng giếng không còn bao xa nữa.
Nếu cái bóng chạm tới miệng giếng mà phi thuyền vẫn chưa tới, Trần tú tài kích nổ lựu đạn thật thì nên làm gì bây giờ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...