Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Số lượng binh phủ ở mỗi nơi đều có hạn, Xuyên Thục lại có nhiều núi, nếu tử sĩ thực sự muốn ẩn núp trong núi thì chỉ dựa vào mấy binh phủ để đi tìm thì cũng gần giống như mò kim đáy bể.
Dựa theo những gì Tiểu Ngọc vừa nói, tử sĩ đang vội vàng chạy trốn, chắc chắn không mang theo quá nhiều đồ vật, ở lại trong núi từ ba đến năm ngày thì không sao, nhưng nếu trong thời gian dài thì sẽ khá khó khăn.
Ngay cả những người ở ẩn, hàng tháng cũng phải xuống núi để mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày như muối ăn linh tinh.
Nếu có thể phát động dân chúng đi tìm thì sẽ tìm thấy chúng nhanh hơn nhiều.
Nhưng huyện Đức mới đầu hàng vào năm ngoái, công việc đánh cường hào phân chia ruộng đất mới hoàn thành cách đây vài tháng, đội Chung Minh vẫn chưa thành lập đại đội phụ nữ ở đây, mọi công việc đều rất bận rộn.
Cho dù Tiểu Ngọc phái người đi giúp huyện Đức, thành lập đại đội phụ nữ ở đây thì cũng hơi muộn.
Tốc độ chạy trốn của tử sĩ rất nhanh, chờ đến khi cô ấy đoàn kết dân chúng thì không biết tử sĩ đã đi đâu rồi.
Nói một cách tương đối, cách thông qua nhật báo Kim Xuyên này cũng nhanh hơn nhiều.
Bây giờ nhật báo Kim Xuyên đã trở thành vũ khí sắc bén nhất của bộ phận tuyên truyền, sức ảnh hưởng của nó đã vượt xa đoàn ca múa.
Bởi vì số lượng thành viên của đoàn ca múa có giới hạn, nên nhanh nhất cũng phải mất một hoặc hai tháng mới có thể lưu diễn ở các huyện một lần, mà nhật báo Kim Xuyên được xuất bản hàng ngày, trừ khi trời mưa to, người đưa thư đều sẽ đọc to mỗi ngày.
Nhật báo Kim Xuyên đã trở thành con đường chính để Kim Phi truyền bá ra bên ngoài, dân chúng Xuyên Thục cũng có thói quen đi nghe mỗi ngày.
Cho dù có việc không thể đi được, cũng sẽ hỏi những người đã đi nghe xem hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cách truyền bá này cực kỳ hiệu quả.
Chỉ là các chuyên mục hàng ngày của nhật báo Kim Xuyên đều cố định, mỗi ngày đều truyền bá những tin tức lớn, chỉ khi xảy ra chuyện cực kỳ quan trọng mới có một đoạn tin tức được tạm thời thêm vào.
Tử sĩ này còn chưa quan trọng đến mức khiến cho nhật báo Kim Xuyên phải thêm một chuyên mục riêng biệt cho hắn, thậm chí còn không có trình độ để được đưa vào nhật báo Kim Xuyên.
Cho nên Tiểu Ngọc cũng không nghĩ đến việc đi tìm Trần Văn Viễn.
Nhưng Kim Phi vừa nói như thế, Tiểu Ngọc đột nhiên sáng tỏ thông suốt và phát hiện ra rằng mình đã tự đi vào ngõ cụt.
Tử sĩ này không đủ sức nặng để đăng trên nhật báo Kim Xuyên, để dân chúng của cả Xuyên Thục biết đến, nhưng có thể truyền tin tức này đến người dân của huyên Đức là được.
"Tiên sinh, vẫn là ngài có nhiều biện pháp, sao ta không nghĩ ra nhỉ?"
Tiểu Ngọc vui vẻ vỗ đầu mình: "Ta sẽ đến tòa soạn nhật báo để bàn bạc chuyện này với bọn họ, tranh thủ làm xong chuyện này trước khi báo chí được phát đi."
"Đợi một chút!" Kim Phi ngăn Tiểu Ngọc lại: "Chuyện này cô chỉ cần tìm một người đi làm là được, ta còn có việc khác cần tìm cô!"
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Ngọc hỏi. "Cô dặn dò chuyện này xuống dưới trước đi, để tránh không kịp!”
Kim Phi nhắc nhở: “Đúng rồi, để Trần Văn Viễn tìm một người có kinh nghiệm để viết thông báo, để dân chúng nhận ra được mức độ nghiêm trọng của sự việc mà không khiến cho bọn họ hoảng sợ, hiểu không?”
"Vâng!" Tiểu Ngọc trả lời một tiếng, gọi phụ tá của mình đến và dặn dò lại mọi việc.
Sau đó cô ấy mới lại nhìn về phía Kim Phi.
"Thiết Chùy đã đến Đông Hải và xác nhận rằng vụ nổ ở Đông Hải là do kíp nổ gây ral"
Kim Phi nói: "Ta đến đây là để hỏi cô một chút, việc điều tra chuyện này như thế nào rồi."
Tiểu Ngọc vừa nghe thấy điều này, vẻ mặt cũng lập tức trở nên nghiêm túc.
Con đường lưu thông của kíp nổ rất hạn chế, cho nên khả năng cao là xưởng thuốc nổ bên này có vấn đề.
"Tiên sinh, ngài cũng biết, điều tra người của mình là phiền phức nhất, tiến độ điều tra tương đối chậm..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...