Thực ra tất cả các triều đại phong kiến đều không thoát được vấn đề này.
Khi một triều đại vừa mới thành lập, thường sẽ tương đối trong sạch, cuộc sống của người dân cũng tốt hơn.
Ngoài việc các Hoàng đế của triều đại mới chăm chỉ, sáng suốt, có tinh thần dám nghĩ dám làm, còn vì triều đại mới vừa thành lập, số lượng quyền quý không nhiều như vậy.
Thời gian trôi qua, quyền quý bắt đầu sinh con nối dõi, khi lập triều, một tể tướng sẽ lấy hai ba vợ, sinh mười mấy người con, mỗi người con lại sinh mười mấy đứa con, vài chục năm sau đã có thể tạo thành một gia tộc lớn hàng trăm người.
Cho dù tể tướng thanh liêm, cũng không thể nhìn con trai con gái, cháu trai, cháu ngoại đi làm ruộng, chắc chắn sẽ mở đường giúp đỡ bọn họ.
Ở thời đại phong kiến, môi trường doanh thương nghèo nàn, địa vị của thương nhân cũng thấp, những người này chắc chắn sẽ không buôn bán, chỉ có thể làm quan.
Một quý tộc đã được hình thành như vậy.
Những người này đều đang hút máu người dân, thôn tính đất đai cũng ngày càng nghiêm trọng.
Mười mấy năm hay mấy chục năm có thể vẫn không sao, nhưng Đại Khang đã được thành lập mấy trăm năm, tầng lớp hào môn trên khắp nước giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, số người được tích lũy thực sự quá nhiều.
Dù máu của người dân nhiều hơn đi nữa thì cũng không thể chịu đựng được!
Nếu như gặp phải người Hoàng đế ngu ngốc, ví dụ như Trần Cát, vậy thì càng hỏng hơn.
Không thể nói Trần Cát là vị Hoàng đế hung ác, mà ông ta sống sâu trong hoàng cung, đã tách khỏi người dân từ lâu, chỉ biết về tình hình của người dân qua những bản tấu.
Người dân sống trong cảnh khổ cực lầm than, Trần Cát còn cảm thấy thiên hạ thái bình, mỗi năm các quan viên đều tặng Hoa Thạch Cương, ông ta còn vui mừng khôn xiết.
Thôn tính đất đai và lòng tham của các quyền quý, nhà quý tộc mới là nguyên nhân cơ bản dẫn đến sự sụp đổ của Đại Khang, cho dù không có những người ngoại tộc như Đông Man đến xâm lược thì Đại Khang chắc chắn vẫn sẽ bị hủy diệt.
Dù biết đạo lý này nhưng chắc chắn bây giờ Kim Phi sẽ không nói như vậy với công chúa Lộ Khiết.
Vì vậy Kim Phi rất tức giận nói: “Quả thực Đại Khang có rất nhiều vấn đề, nhưng đó cũng là việc của bọn ta, nhưng vì lòng tham của các ngươi đã tăng thêm gánh nặng cho người dân Đại Khang, cũng là sự thật không thể chối cãi!”
Lần này đến lượt Công chúa Lộ Khiết trầm mặc.
Đúng vậy, không có sự cướp bóc kéo dài của Đông Man, Đại Khang sẽ không bị diệt vong nhanh như vậy, cho dù bị diệt vong thì cũng không liên quan gì đến Đông Man.
Mâu thuẫn của hai bên đã kéo dài quá lâu rồi.
Trước khi Kim Phi và Công chúa Lộ Khiết ra đời đã bắt đầu rồi, có thể nói nhiều năm như vậy, Đông Man vẫn luôn hút máu của Đại Khang để sinh tồn, nếu không có vật phẩm Đại Khang cống nạp mỗi năm để nuôi quyền quý, Đông Man đã loạn từ lâu rồi.
Những tổn thương do thời gian gây ra, chỉ có thể được chữa lành dần theo thời gian chứ không thể xoa dịu trong một hai lần nói chuyện.
Công chúa Lộ Khiết không làm được, Kim Phi cũng làm không được.
Tương đối mà nói, Công chúa Lộ Khiết đã làm rất tốt.
Bao gồm cả lần này, cô ta cũng không hề uy hiếp hay nhắc đến chuyện cứu Kim Phi hôm qua, thay vào đó cô ra lại hạ thấp lập trường, cố gắng đàm phán như bình thường.
Phải nói rằng, Công chúa Lộ Khiết đã quyết định rất chính xác.
Nếu cô ta lấy chuyện cứu Kim Phi để bàn chuyện với y, e rằng Kim Phi cũng không muốn nói chuyện với cô ta.
Nhưng không phải tất cả mọi người đều tỉnh ngộ như Công chúa Lộ Khiết, ví dụ như Băng Nhi ở phí sau, cô ta cảm thấy Kim Phi hiện tại quá cứng nhắc, giống như đang cố ý gây khó dễ cho công chúa Lộ Khiết.
Vì vậy cô ta đã bên vực công chúa Lộ Khiết: “Kim tiên sinh, điện hạ bọn ta đã cứu mạng của ngài đấy, ngài không thể châm chước một chút sao?”
Kết quả cô ta vừa nói câu này, Kim Phi vẫn chưa phản ứng gì, sắc mặt Công chúa Lộ Khiết đã thay đổi.
“Băng Nhi, im miệng cho ta! Ở đây ngươi không có quyền lên tiếng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...