Kim Phi thực sự không ngờ rằng Công chúa Lộ Khiết lại đột nhiên làm như vậy.
Vì trước khi sứ giả Cao Nguyên đến, Công chúa Lộ Khiết vẫn luôn âm thầm phân cao thấp, kéo dài thời gian không chịu đàm phán, bây giờ đột nhiên lại trở nên chủ động như vậy?
Kim Phi ý thức được e rằng tình hình của Đông Man càng khó khăn hơn bản thân tưởng tượng.
“Điện hạ, cô nhanh đứng dậy đi!”
Cơ thế công chúa Lộ Khiết vẫn còn bị thương, Kim Phi muốn đến đỡ cô ta lên.
Nhưng vừa đưa tay ra đã thu lại.
Bây giờ là mùa hè, trong nhà lá lại hơi oi bức, Công chúa Lộ Khiết vốn mặc quần áo mỏng, trước đó nằm trên giường đắp chăn thì không sao, bây giờ cô ta lại đang trong tư thế quỳ, hơn nữa còn ở trên giường, nhìn từ góc độ của Kim Phi thì giống như không mặc áo quần.
Kim Phi không dám tự xưng là quân tử, cũng chưa từng nghĩ đến việc làm quân tử, nhưng tuyệt đối sẽ không nhân lúc người ta khó khăn mà lợi dụng Công chúa Lộ Khiết.
Vì vậy y vội nghiêng đầu sang một bên, nhìn Băng Nhi Sương Nhi nói: “Nhanh đỡ điện hạ các ngươi dậy đi!”
Nhưng hai người này giống như không nghe lời Kim Phi nói, vẫn đứng im không nhúc nhích gì.
Đây là lần đầu tiên Băng Nhi thấy Kim Phi luống cuống như vậy, dù đứng yên không cử động, nhưng khóe mắt lại hơi cong lên.
Kim Phi thấy Băng Nhi, Sương Nhi không nghe lời y, bèn nhìn sang Châu Nhi. Nhưng Châu Nhi quay đầu lại, không hề nhìn vào mắt y.
Hiển nhiên không nhờ ba người được, Công chúa Lộ Khiết lại bị thương, không thể để cô ta quỳ như vậy được đúng không?
Vì vậy Kim Phi chỉ có thể quay đầu sang một bên rồi đến đỡ Công chúa Lộ Khiết dậy.
Nhưng Công chúa Lộ Khiết không hề muốn đứng dậy, vẫn quỳ như cũ.
“Lộ Khiết, cô đừng như vậy, muốn nói chuyện gì thì đứng lên rồi nói, nếu không nói thì ta sẽ đi về.”
Công chúa Lộ Khiết thật sự lo Kim Phi sẽ đi về, cô ta nghe vậy bèn đứng dậy. Kim Phi nghe tiếng động phía sau, lúc này mới xoay đầu lại. “Kim tiên sinh, nếu ngài đã nói chúng ta có thể trò chuyện như bạn bè, vậy ta cũng không giấu giếm gì nữa, ngài chưa đi đến Thảo Nguyên, không biết tình hình hiện tại trên Thảo Nguyên như thế nào.
Mấy năm nay thiên tai xảy ra liên miên, dân du mục vốn không thể tiếp tục nữa, lần trước thành Du Quan thất bại, ngài đã bắt vua...ngài đã bắt Yabe, các bộ lạc rơi vào thế hỗn loạn, cuộc sống của dân du mục càng khó khăn hơn, mỗi ngày không biết đã chết bao nhiêu người.
Hiện nay vẫn là mùa hè, đến mùa đông, người chết lại càng nhiều hơn!”
Công chúa Lộ Khiết như tìm thấy một kênh để giải tỏa, quỳ xuống giường, đôi mắt đỏ hoe nói: “Kim tiên sinh, ta biết ngài không hài lòng với cuộc chỉnh chiến phía Nam và bao vây tấn công thành Du Quan trước đó của Đông Man, nhưng đó đều ý của nhóm người Yabe, không liên quan gì đến dân du mục!”
“Người Đông Man các ngươi đã phát động bao nhiêu lần chinh chiến phía Nam trong ngần ấy năm? Mỗi lần chinh chiến phía Nam các ngươi đã cướp bóc biết bao nhiêu tài sản của Trung Nguyên? Gô có biết, để gom góp ban tặng' cho các ngươi mỗi năm, người dân Đại Khang đã phải đóng biết bao nhiêu thuế không, mỗi năm đã ép chết bao nhiêu người không?”
Nói đến vấn đề này, Kim Phi hơi kích động: “Nếu không phải vì các ngươi, Đại Khang có bị rơi vào tình trạng như ngày nay không? Bây giờ lại đổ hết trách nhiệm cho vua, muốn rũ bỏ trách nhiệm một cách nhẹ nhàng như vậy ư? Đâu có chuyện dễ như vậy?”
“Kim tiên sinh, cho dù không có bọn ta, ngài cảm thấy cuộc sống của người dân Đại Khang sẽ tốt hơn bây giờ sao?” Công chúa Lộ Khiết hỏi lại.
Kim Phi nghe vậy thì hơi trầm mặc.
Đúng vậy, vấn đề cơ bản nhất của Đại Khang không phải do Đông Man Đảng Hạng tạo nên, mà là thôn tính đất đai.
Tầng lớp quyền quý, gia tộc quyền thế, địa chủ quá tham lam, luôn hút máu người dân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...