Quan Hạ Nhi căm ghét thích khách không thôi vì thế khi kể đã kể về thích khách càng đáng ghét hơn.
“Thích khách chết tiệt, xem như chúng bay may mắn, không gặp phải ta, nếu không nhất định bà đây sẽ lột da chúng ra!”
Bắc Thiên Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng rồi, tỳ nữ của công chúa Đông Man đã bắt được hai tên thích khách, những tên khác đâu, có bắt được không hay chạy mất rồi?”
“Không biết.” Quan Hạ Nhi lắc đầu: “Lúc chúng ta rời đi, việc lục soát ngọn núi vẫn chưa kết thúc, nhưng hiện tại chắc cũng gần xong rồi, có lẽ khi chúng ta trở về làng sẽ có kết quả.”
“Giao hai tên thích khách kia cho ta được không?” Bắc Thiên Tâm hỏi: “Ta bảo đảm bọn chúng sẽ nói ra mọi chuyện.”
Người hiểu rõ nhất về tử sĩ đương nhiên cũng là tử sĩ.
Tử sĩ đều đã được huấn luyện chống thẩm vấn chuyên nghiệp, nhân viên hộ tống bình thường thẩm vấn sẽ rất tốn thời gian, nội dung hỏi được cũng có thể là do đối phương nói dối.
Nhưng Bắc Thiên Tâm biết tử sĩ sợ cái gì nhất, cũng là người giỏi nhất trong việc thẩm vấn tử sĩ.
“Ta sẽ sắp xếp người thẩm vấn, nàng không cần lo lắng!” Kim Phi nói.
“Đúng rồi, muội vừa mới sinh con xong, hãy ngoan ngoãn ở cữ ở nhà đi!” Quan Hạ Nhi bèn nói: “Tháng này mỗi ngày ta đều sẽ đến thăm muội, nếu ta phát hiện muội không có ở nhà, thì đợi đấy!”
Bắc Thiên Tâm lè lưỡi không nói chuyện nữa.
Quan Hạ Nhi đoán đúng, lúc bọn họ trở về làng thì đúng lúc nữ công nhân chỉ huy phụ trách tìm kiếm trên núi cũng trở về.
Lúc này cổng làng đông đúc người qua lại, thực sự không phải là nơi để nói chuyện, vì vậy Kim Phi giao đứa bé cho Nhuận Nương rồi cùng Tả Phi Phi và nữ công nhân chỉ huy đến thư phòng tìm Cửu công chúa.
“Sao rồi, có bắt được những thích khách khác không?” Kim Phi hỏi.
“Không bắt được.” Nữ công nhân chỉ huy nói: “Ban đầu chúng ta muốn bắt sống đối phương nhưng khi đến gần mới phát hiện đối phương đều là cao thủ, có hai tỷ muội bị thương ngay lúc đó.
Chúng ta lại thử thêm mấy lần, nhưng phát hiện không thể đến gần, hơn nữa bọn chúng chạy quá nhanh, chúng ta sợ mất dấu nên đã dùng súng kíp bắn chúng chết rồi!”
Sau khi nữ công nhân chỉ huy nói xong thì lo lắng liếc nhìn về phía Kim Phi.
Mỗi người Băng Nhi, Sương Nhi đều bắt được một tên thích khách, bọn họ và nhân viên hộ tống phái ra nhiều người như vậy, nhưng lại không bắt được một ai còn sống, so sánh ra thì thấy vô cùng kém cỏi.
Cô ta có chút lo lắng, sợ Kim Phi sẽ đổ lỗi cho đội ngũ nữ công nhân.
Kết quả Kim Phi lại không trách tội mà lại khẳng định cách làm của bọn họ: “Các ngươi làm như thế là chính xác, người bình thường chúng ta gần như không thể bắt được những cao thủ như vậy trong rừng, giết chết chúng càng sớm càng tốt tránh bọn chúng chạy trốn được.
Còn về người sống, có hai tên là đủ rồi!”
“Cảm ơn tiên sinh đã hiểu cho!” Nữ công nhân phụ trách thở phào nhẹ nhõm, sau đó rời đi.
Sau khi nữ công nhân phụ trách rời đi, Cửu công chúa cho gọi phó đội trưởng đội cận vệ của Kim Phi: “Các ngươi có nhìn thấy tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết bắt thích khách không?”
“Có nhìn thấy.” Phó đội trưởng gật đầu: “Người mà chúng ta đuổi theo lúc đầu chạy chưa được bao xa thì đã bị Băng Nhi bắt được, khi cô ta đang đối phó với thích khách, ta đã để lại một đội người để giúp cô ta bắt người, sau đó dẫn người đuổi theo tên còn lại, mắt thấy sắp không đuổi kịp thì Sương Nhi cô nương đã đi đường tắt để ngăn cản đối phương, sau đó đánh đối phương bất tỉnh.”
“Từ đầu đến cuối, thích khách có bao giờ rời khỏi tầm mắt của ngươi không?” Cửu công chúa lại hỏi.
Phó đội trưởng lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: “Không có!”
“Được.” Cửu công chúa gật đầu, ra hiệu cho phó đội trưởng đi ra ngoài. “Nàng nghi ngờ Băng Nhi, Sương Nhi thay xà đổi cột à?” Kim Phi hỏi.
“Ta chỉ tùy ý hỏi qua một chút để loại trừ thôi.” Cửu công chúa bình tĩnh trả lời.
Kim Phi đang định nói chuyện thì Châu Nhi từ cửa bước vào: “Bệ hạ, tiên sinh, thích khách đã khai nhận rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...