Chỉ là các nữ công nhân của đội súng kíp vẫn che ở giữa Kim Phi và hai người Băng Sương, đề phòng bọn họ đột nhiên xông ra làm Kim Phi bị thương.
May mà Băng Nhi và Sương Nhi không làm như thế, bọn họ đều thu vũ khí về, một người bên trái, một người bên phải, quỳ xuống trước mặt công chúa Lộ Khiết: "Điện hạ, là chúng ta không làm tròn bổn phận, khiến cho điện hạ bị thương, xin điện hạ ban tội!”
“Thầy thuốc không cho bản cung nói nhiều, đừng lộn xộn nói mấy thứ vô dụng này!”
Công chúa Lộ Khiết tức giận liếc mắt nhìn hai người một cái: "Bất kể tiếp theo có xảy ra chuyện gì, nếu bản cung còn nhìn thấy các ngươi nhe răng với Kim tiên sinh thêm một lần nữa, thì bản cung sẽ không tha cho các ngươi..."
Còn chưa nói xong, công chúa Lộ Khiết lại bắt đầu ho khan.
Ngụy Vô Nhai thấy thế thì bước tới đè lưng của cô ta lại.
Ở thời phong kiến, suy nghĩ về sự khác biệt giữa nam và nữ rất nghiêm trọng, huống chỉ là công chúa Lộ Khiết, cho dù là con gái của một gia đình bình thường
thì cũng không thể để một người đàn ông xa lạ dễ dàng chạm vào mình.
Nhìn thấy Ngụy Vô Nhai đè lên lưng của công chúa Lộ Khiết lại, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Băng Nhi và Sương Nhi chính là chặt đứt tay của ông ấy.
Nhưng dựa trên những gì công chúa Lộ Khiết vừa nói thì bọn họ không thể làm như vậy, mà là đồng thanh quát Ngụy Vô Nhai: "Dừng tay!"
"Câm miệng!" Công chúa Lộ Khiết nói: 'Đây là thầy thuốc, ông ấy đang chữa bệnh cho bản cung, các ngươi không được vô lễ với tiên sinh!"
Băng Nhi và Sương Nhi nghe thấy công chúa Lộ Khiết nói như vậy thì mới nhận ra rằng sau khi Ngụy Vô Nhai đè lên lưng công chúa Lộ Khiết, công chúa Lộ Khiết đúng là đã ngừng ho.
Hơn nữa hành vi của Ngụy Vô Nhai cũng không tính là quá đáng nên hai người im lặng cúi đầu.
Quan Hạ Nhỉ thấy tình hình cuối cùng cũng yên bình trở lại thì lại nhìn về phía Ngụy Vô Nhai: "Ngụy tiên sinh, mũi tên ở trên lưng của Lộ Khiết muội muội thì xử lý như thế nào? Có rút nó ra không?”
“Đương nhiên là phải rút ra, nếu không chờ đến khi nó bưng mủ thì sẽ rất rắc rối!"
Ngụy Vô Nhai nói: "Nhưng chúng ta không thể rút nó ra ở đây, phải quay về phòng y tế của làng!"
Có kính hiển vi, Ngụy Vô Nhai đã nhận ra sự nguy hiểm của vi khuẩn đối với bệnh nhân, cũng đã ý thức được về việc sát khuẩn, chống viêm nên chuẩn bị xây dựng phòng phẫu thuật đầu tiên trong phòng y tế của làng trên thế giới này.
Mặc dù phòng phẫu thuật này vẫn còn đơn giản như trước, chỉ sợ còn không thể so sánh được với phòng phẫu thuật ở bệnh viện cấp huyện ở kiếp trước của Kim Phi, nhưng so với môi trường y tế trước đây thì đã tốt hơn rất nhiều.
"Tiểu Cẩm, các con có mang cáng theo không?" Kim Phi quay đầu nhìn về phía Chu Cẩm.
"Có mang theo,' Chu Cẩm vẫy tay ra phía sau lưng, hai nữ quân y đi theo cô ấy bước tới, lấy từ trong ba lô ra một chiếc cáng gấp.
Hai người nhanh chóng kéo vài cái, cáng đã thành hình.
Băng Nhi, Sương Nhi và hai nữ quân y cùng nhau ra tay, cẩn thận đưa công chúa Lộ Khiết lên trên cáng.
Xe ngựa do Kim Phi và Quan Hạ Nhi đặc biệt chế tạo cũng được lái đến đây, Quan Hạ Nhi nhường xe ngựa của mình cho đám người công chúa Lộ Khiết, còn mình thì lên xe ngựa của Kim Phi với Kim Phi và đám người Tả Phi Phi.
Kim Phi bảo Ngụy Vô Nhai ngồi xe với bọn họ, nhưng nói cái gì thì Ngụy Vô Nhai cũng không đồng ý, nhất quyết muốn cưỡi ngựa.
Kim Phi cũng không thay đổi được nên cũng không miễn cưỡng nữa.
Còn đám nhân viên hộ tống và các nữ công nhân cũng chia thành hai bộ phận, bộ phận đầu tiên tiếp tục truy tìm người ám sát đang bỏ trốn, bộ phận còn lại thì bảo vệ xe ngựa, mang hai người ám sát bị bắt đi về phía làng Tây Hà.
Hai người ám sát này đã bị Băng Nhi và Sương Nhi đánh cho hôn mê, gân tay và gân chân cũng đã bị cắt, xương cằm cũng bị tháo ra.
Dù vậy, các nhân viên hộ tống vẫn không dám lơ là, lấy xiềng xích đến, khóa tay chân của hai người lại.
Sợ trên đường còn có người ám sát, một lượng lớn nhân viên hộ tống phân tán trong rừng cây ở hai bên đường để kiểm tra, trên bầu trời còn có mấy chiếc phi thuyền bay qua lại.
Các nữ công nhân đi bên cạnh xe ngựa, các nhân viên hộ tống cầm khiên che chắn ở bên ngoài các nữ công nhân.
Cứ như vậy, cả đội đi rất chậm, mãi đến khi trời sắp tối mới về đến làng.
Đi vòng quanh chân núi, Kim Phi đã nhìn thấy Cửu công chúa đang khoanh tay đứng ở bãi đất trống ở cửa thôn.
Nhìn thấy Kim Phi đẩy cửa sổ xe ngựa ra, tấm lưng thẳng tắp của Cửu công chúa lập tức thả lỏng một chút.
Mặc dù vừa mới nhận được báo cáo, biết Kim Phi không có chuyện gì, nhưng mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Kim Phi, Cửu công chúa mới hoàn toàn yên tâm.
Khi xe ngựa đi ngang qua bãi đất trống, Kim Phi ra hiệu cho xe ngựa dừng lại và nói với Cửu công chúa: “Vũ Dương, Lộ Khiết bị thương, cần phải đến phòng y tế lấy mũi tên ra, ta tới đó một chuyến trước!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...