Cậu bé hiểu phỏng đoán lòng người, biết trong tình huống gì nên dùng thái độ gì để đối phó.
Phong cách nói chuyện, làm việc của Kim Phi luôn thẳng thắn, lúc này thoải mái thừa nhận tốt hơn nhiều việc tìm cớ.
“Địch Địch, ta không biết Vũ Dương nghĩ như thế nào nhưng theo ta mà nói ta cảm thấy ngươi hỏi một chút không có gì sai.”
Kim Phi tỏ ý Lý Địch tiếp tục đi, sau đó vừa đi vừa nói: “Quan hệ hợp tác với cao nguyên liên quan đến ổn định của khu vực Tây Bộ, nếu như ngươi không chắc thì nên chủ động hỏi.
Nếu như hỏi thẳng, ngươi có thể có được một đáp án chính xác, không tốt hơn ngươi dùng hết tâm tư để mày mò sao?”
“Nhưng như vậy có thể hiện ta rất vô dụng?” Lý Địch lo lắng hỏi: “Một thần tử chuẩn mực là cho dù người và bệ hạ không nói cũng nên biết làm việc như thế nào.”
“Ngươi nói như vậy cũng không sai, ta tin cho dù ngươi không hỏi, bản thân từ từ đoán cũng có thể đoán đúng ta và Vũ Dương nghĩ như thế nào, nhưng như vậy sẽ tốn rất nhiều tâm tư của ngươi, thậm chí ngươi sẽ lâm vào cảnh hao tổn tinh thần, nghỉ ngờ bản thân có phải đoán sai rồi không.”
Kim Phi nói: “Tinh thần của mỗi người đều có hạn, ngươi hao tổn nhiều tinh thần như vậy để đoán suy nghĩ của lãnh đạo, chi bàng dùng tinh thần này dùng ở nơi khác, dù cho ở cùng với Đậu Đậu cùng tốt hơn hao tổn tinh thần!
Ta biết, lúc trước ngươi ở phủ Thừa Tướng của Đảng Hạng đã quen với cách làm việc này, nhưng sau này có thể thay đổi chút, Xuyên Thục chúng ta không cần quan viên đoán ý lãnh đạo, chỉ cần quan viên làm việc thật, hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi, đa tạ tiên sinh đã giải thích!” Lý Địch cung kính hành lễ với Kim Phi.
Bốp bốp!
Phía sau truyền đến tiếng võ tay.
Kim Phi quay đầu lại nhìn phát hiện Thiết Thế Hâm không biết khi nào đã đi theo.
“Kim tiên sinh, ta không phải muốn nghe trộm mấy vị nói chuyện, hoàn toàn là vừa hay đi ngang.” Thiết Thế Hâm cười giải thích.
Mấy người Kim Phi mới vừa từ cửa viện Khu Mật đi ngang qua, Thiết Thế Hâm vừa từ viện Khu Mật đi ra đến làng làm việc, vốn muốn chào hỏi một tiếng với Kim Phi nhưng nghe thấy Kim Phi đang nói chuyện với Lý Địch nên không cắt ngang.
Vừa này âm thanh khi nói chuyện của Kim Phi không có cố ý đè thấp, Thiết 'Thế Hâm lại ở không xa nên đã nghe được đa số.
Nghe thấy lời Kim Phi dạy dỗ Lý Địch, Thiết Thế Hâm không nhịn được vỗ tay.
“Lời vừa nãy Kim tiên sinh nói quá hay rồi.” Thiết Thế Kim cảm thán nói: “Khi tiên đế còn ở đây, ta ở triều đình làm quan, rất nhiều quan viên suốt ngày lo lắng làm sao để dỗ ngọt cấp trên, việc chính không làm việc nào cho dù thỉnh thoảng làm một việc cũng chỉ là công việc bề mặt như tiên sinh nói, không làm phải làm việc vì người dân, gần như công suất làm việc của tất cả nha môn đều vô cùng thấp, có khi một chuyện vô cùng đơn giản cũng có thể hợp thảo luận mấy tháng, vì vậy việc hao phí ngân khố cũng đủ để làm được việc này mấy lần rồi!”
“Vì vậy Đại Khang lúc trước mới loạn thành như vậy!” Kim Phi cảm khái nói: “Trên triều đình đều là tác phong đó, sao có thể không diệt vong chứ?”
Thiết Thế Hâm, Lý Địch và Tiểu Ngọc nghe Kim Phi nói như vậy, nhanh chóng cúi đầu thấp xuống giả vờ không nghe thấy.
Tuy Trần Cát đã mất nhưng Cửu công chúa lại là con gái của Trần Cát, nếu như để Cửu công chúa nghe thấy bọn họ đang nghị luận về người cha đã chết của mình, sau này còn không gây khó dễ cho bọn họ sao?
Vốn dĩ khoảng cách từ xưởng luyện sắt cách Ngự Thư phòng không xa, mấy người nói chuyện cách chút đã nghe rồi.
Kim Phi nhìn thấy mấy người đều không nói chuyện, cũng hiểu rõ sự lo lắng của bọn họ, vì thế xua tay dẫn theo đội cận vệ vào trong xưởng luyện sắt.
Ba người Thiết Thế Hâm, Lý Địch và Tiểu Ngọc lúc này mới thở phào, sau khi hành lễ với nhau cũng tản ra làm việc của bản thân.
Tuy Xuyên Thục phóng khoáng nhưng chủ đề thảo luận ban nãy quả thật quá nhạy cảm rồi, vẫn là nói ít thì tốt hơn.
Kim Phi không vào cửa chính của xưởng cũng nghe thấy tiếng sắt vang ở bên tai.
Lưu Bất Quần xoay đại chuỳ đang đánh sắt, Vạn Hạc Minh thì cầm thước thỉnh thoảng đo.
Vạn Vũ Hồng đứng ở bên cạnh xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...