Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

"Đúng vậy, còn phải tăng thêm quy môi!" Kim Phi trả lời không chút do dự.

Đại Khang bây giờ thiếu nhất chính là lương thực, nhưng lương thực cần thời gian, cũng cần môi trường xã hội ổn định, những thứ này đều là Kim Phi tạm thời không có cách cung cấp, chỉ có thể nghĩ cách kiếm ăn từ biển cả cho người dân.

Cho nên công việc đốn cây ven bờ Trường Giang liên tục không ngừng, xưởng đóng thuyền số 3 cũng không dừng giây nào, ngày đêm tăng ca sản xuất thuyền đánh cá.

Xưởng đóng thuyền số 2 cũng đi vào sản xuất tăng ca làm thêm thuyền lầu giống như xưởng đóng thuyền số 3.

Đợi đến sau này số lượng thuyền lầu nhiều rồi, Kim Phi sẽ tập trung thuyền lầu lại, mở rộng phạm vi đánh cá, cố gắng có thể đánh bắt nhiều loại cá biển.

Phát triển nghề đánh cá không chỉ cần thuyền, lưới đánh cá cũng là thứ cần thiết.

Kim Phi đến xưởng dệt, cũng là muốn đến xem việc sản xuất lưới đánh cá.


"Ta hiểu rồi" Đường Đông Đông cũng từ trong giọng nói của Kim Phi nghe ra được quyết tâm của y, gật đầu nói: "Lát nữa ta sẽ đi nói chuyện với trưởng xưởng xưởng 2, bảo ông ta mau chóng điều chỉnh dây chuyền sản xuất, sản xuất lưới đánh cá."

"Nếu có vấn đề khó khăn, cứ việc tới tìm ta."

Kim Phi nhìn thắm thiết Đường Đông Đông: "Muội không cần có gánh nặng trong lòng, giống như trước đây là được, ta sẽ không ép buộc muội làm gì."

"Ừm!" Đường Đông Đông đáp. Kim Phi cười rồi quay người đi.

Thấy bóng lưng của Kim Phi, Đường Đông Đông thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút lạc lõng.

Trong lòng Kim Phi thầm tính toán việc liên quan đến đội đánh bắt và lưới đánh cá, lắc lư đi qua tới ruộng thí nghiệm bên ngoài làng, mãi cho đến khi đội cận vệ và Lão Đàm chào hỏi, Kim Phi mới bình tĩnh lại.

Lão Đàm vốn là thầy lang trong làng, bình thường sống bằng nghề hái thuốc và xem bệnh.

Bây giờ Ngụy Vô Nhai tới, Kim Phi còn xây dựng phòng chữa bệnh ở trong làng, Lão Đàm coi như thất nghiệp hoàn toàn.

Có điều ông ta cũng tìm được công việc mới, đó là làm trợ thủ cho Ngụy Vô Nhai.

Bây giờ ông ta đang đưa lưng về phía Kim Phi, cố gắng đạp guồng nước châm nước cho ruộng lúa, thấy Kim Phi tới, ông ta chạy tới từ bên guồng nước,

chào hỏi Kim Phi: "Phi Ca Nhi, về khi nào vậy?"


Để đề phòng lợn rừng phá hoại hoa màu vào ban đêm, Lão Đàm ăn ở đều ở trong lầu cạnh ruộng, cũng không biết Kim Phi đã về.

"Về mấy ngày rồi,' Kim Phi nhìn Lão Đàm một hồi: 'Mấy tháng không gặp, Lão Đàm ông như mập lên rồi!"

"Trước đây nuôi sống cả nhà, cơm đều ăn không đủ no, bây giờ cơm ăn tùy thích, thịt cũng ăn không ngừng, đương nhiên ăn mập lên rồi!"

Lão Đàm vừa cười vừa nói: "Đây vẫn là nhờ phúc của Kim Ca Nhi ngài, nhà chúng ta ngoài con gái sáu tuổi ra, những người khác đều có công việc!"

"Các ông bỏ sức làm việc, lấy thù lao là đúng mà, không phải là nhờ phúc của ai"

Kim Phi xua tay, sau đó chỉ vào guồng nước hỏi: "Guồng nước dùng tốt không?"

Kim Phi vẫn coi trọng công trình thuỷ lợi, hạng mục chủ yếu của công cuộc ra công cứu giúp cũng là tập trung sửa đường và khởi công xây dựng thủy lợi.

Kim Xuyên là đại bản doanh của Kim Phi, đương nhiên cần làm gương.


Phía tây làng Tây Hà có một con sông, nhưng đồng ruộng phía tây khá ít, đa số đất trồng thích hợp đều là phía đông của làng.

Trước đây đến rồi mùa khô, mọi người chỉ có thể gánh nước từ trong sông của phía tây tưới đất, hiệu suất vô cùng thấp.

Từng cũng có người tổ chức, đào một con kênh, nhưng vẫn không thành công.

Một là vì trên núi đá quá nhiều, rất nhiều nơi căn bản đào không được, bắt buộc phải đục đá mới được.

Lượng công trình này quả thực quá lớn, không tới mấy tháng căn bản không thể hoàn thành.

Hai là vì người làng Tây Hà đến từ khắp nơi, không giống người một làng đoàn kết, trưởng làng triệu tập mọi người đánh hổ cũng vất vả, càng đừng nói đến việc bảo mọi người tốn mấy tháng đi đào một con kênh.

Năm ngoái Kim Phi đề cập tới việc muốn thi công một con kênh, đã làm lão trưởng làng quá kích động, lập tức tổ chức cuộc họp dân làng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui