Nhưng để hai lão trưởng làng ra quân thì lại khác.
Lãnh đạo cấp cao ở xưởng thuốc nổ cho dù có lai lịch lâu năm thì cũng không lão làng bằng hai vị lão trưởng làng.
Họ đích thân giữ chức đội trưởng và đội phó, dù Trương Lương hay là Lưu Thiết phạm sai lầm thì cũng vẫn sẽ bị đánh.
“Phu quân, hiện giờ chúng ta đang ở ngoài sáng, kẻ địch ở trong tối, nếu bọn họ ra tay, nhất định là đã tính toán kỹ lưỡng. Chuyện này e rằng không dễ dàng điều tra như vậy."
Cửu công chúa nhắc nhở.
“Yên tâm đi, ta hiểu.” Kim Phi gật đầu.
Mặc dù công nghệ điều tra tội phạm ở kiếp trước rất tiên tiến nhưng vẫn có những vụ án chưa được giải quyết.
Đám quyền quý có thể sử dụng nhiều quyền lực hơn tội phạm bình thường, hơn nữa chúng còn có một đội ngũ quân sư chuyên trách để lên kế hoạch, nếu dễ dàng bị điều tra ra như vậy thì mới là không bình thường.
Ở Ngự Thư Phòng một lúc, Kim Phi thấy Cửu công chúa bận bịu phê sửa tấu chương bèn rời đi.
Ban đầu, y định đến xưởng luyện sắt để xem mấy người Vạn Hạc Minh làm bánh răng đến đâu rồi, nhưng vừa mới ra khỏi Ngự Thư Phòng thì đã gặp được mấy nhóc Tiểu Nga.
Mấy đứa nhóc đều vác một cái sọt tre, bên trong đựng đầy cỏ xanh.
Thẩm Tú Tú đi ở phía sau, nhưng không vác sọt tre, mà là ôm một bó trúc.
“Các đứa làm gì đấy?" Kim Phi hỏi.
“Đi ruộng thí nghiệm của ông Ngụy cắt ít cỏ về cho thỏ ăn ạ.” Tiểu Nga giải thích.
Lúc trước Tiểu Nga quấy đòi có nha hoàn, chọc giận Quan Hạ Nhi, kết quả nha hoàn thì không có, còn bị Quan Hạ Nhi bắt đi nhặt củi múc nước cho các cụ già neo đơn trong làng.
Tiểu Nga là em vợ của Kim Phi, A Xuân là đồ đệ của Kim Phi, thân phận của Linh Nhi và Lý Đậu Đậu cũng đều không đơn giản, các cụ già nào dám sai sử mấy đứa nó?
Vừa thấy nhóm Tiểu Nga đi đến là khóa cửa, thậm chí trốn đi.
Quan Hạ Nhi không muốn khiến các cụ khó xử, dứt khoát mua mấy con thỏ, để mấy đứa cắt cỏ nuôi nấng.
Mấy cô nhóc rất thích mấy con thỏ con lông xù xù này, bất kể huấn luyện mệt ra sao, ngày nào cũng không quên đi cắt cỏ cho thỏ ăn.
Đi đâu cũng như nhau, thế là mấy đứa thường xuyên đi ruộng thí nghiệm của Ngụy Vô Nhai, coi như thuận tiện giúp Ngụy Vô Nhai làm cỏ.
“Lá trúc cứng quá, thỏ sẽ khó tiêu hóa, mấy đứa cho ăn ít thôi, không là dễ bị tiêu chảy.” Kim Phi nhắc nhở.
“Là trúc không phải để cho thỏ ăn, là cho Thú ăn sắt.” Tiểu Nga trả lời.
“Thú ăn sắt?" Kim Phi sửng sốt:“Thú ăn sắt ở đâu ra?”
Thú ăn sắt chính là gấu trúc.
Ở đời trước của Kim Phi loài vật này là quốc bảo, số lượng ít ỏi, nhưng lúc này ở Xuyên Thục thì cũng không phải hiếm thấy, rất nhiều trẻ em ở Xuyên Thục cũng từng nhìn thấy rồi.
Một số con gấu trúc không hấp thụ được muối ở trong núi thì sẽ đột nhập vào nhà của người dân miền núi và ăn muối còn sót lại trên các nồi sắt, khi dân làng tìm thấy chúng, họ tưởng rằng chúng đang ăn những chiếc nồi sắt nên đã lấy tên thú ăn sắt.
Gấu trúc tuy rằng trông ngây thơ và dễ thương, nhưng cũng là một loại gấu, một khi nó nổi giận thì không nên coi thường sức chiến đấu của nó.
Bằng không lúc trước Xi Vưu đã không sử dụng chúng làm thú cưỡi.
Mấy nhóc này nếu làm gì chọc giận đến nó thì chỉ một cái tát của gấu trúc là đủ cho mấy đứa ngỏm củ tỏi rồi.
“Ngày hôm qua chúng ta gặp nó trên núi, Linh Nhi cho nó ăn chút trái cây, nó theo chúng ta trở về.” Tiểu Nga hưng phấn nói: “Anh rể, huynh không biết, con thú ăn sắt này vừa mũm mĩm lại ngoan ngoãn, xinh xắn!"
“Ở đâu?” Kim Phi hỏi.
“Nuôi chung với thỏ, Tiểu Nga hỏi: “Anh rể cũng muốn xem ạ? Muội dẫn huynh đi!”
Kết quả còn chưa nói xong thì đã thấy Kim Phi đi mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...