Những người này phần lớn đều là người bán hàng rong ở Giang Nam.
Để tránh nguy hiểm, bọn họ đã gửi một ít tiền ở thương hội Kim Xuyên, sau đó chết trong hỗn loạn ở Giang Nam.
Nếu gia đình không được thông báo về khoản tiền gửi tiết kiệm, người nhà không biết, hoặc người nhà cũng chết trong trận loạn lạc, thì số tiền đó sẽ trở thành vô chủ.
Mặc dù tài khoản sẽ luôn được duy trì, nhưng tiền sẽ luôn được cất giữ trong quỹ của tiền trang tư nhân.
Nhà họ Thẩm cũng gặp trường hợp này.
Tuổi của Thẩm Tú Tú còn quá nhỏ, cha Thẩm không hề nói cho cô bé biết về số tiền đã gửi tiết kiệm, cô bé cũng không biết trong nhà còn có tiền gửi tiết kiệm, nên cô bé cho rằng tất cả tiền trong nhà đều dùng để mua đồ để lên trên tàu, nhưng nó đã bị cướp biển đốt cháy.
Trong nhà chỉ có mấy phòng, rất nhanh Thẩm Tú Tú đã †ìm hết một lượt.
Đội phó đội tuần tra thấy cô bé quay trở lại trong sân, vội vàng hỏi: “Thế nào, mất gì ư?”
“Không có, mà ngược lại còn có thêm một cái rương.”
Thẩm Tú Tú chỉ vào căn phòng phía Tây.
“Thêm một cái rương?”
Đội phó đi theo Thẩm Tú Tú đến căn phòng phía Tây, phát hiện đầu giường có một chiếc rương gỗ.
Sau khi mở chiếc rương gỗ ra, đội phó không khỏi hít thật sâu.
Đây là lần đầu tiên anh ta thấy cả một đống bạc và mấy. thỏi vàng.
Đây cũng không phải nguyên nhân chính khiến anh ta giật mình, mà thứ khiến cho anh ta giật mình chính là, ở cạnh đống vàng bạc, có một cái nỏ và mấy quả lựu đạn!
Cho dù trong nội bộ nhân viên hộ tống, nỏ và lựu đạn đều là vật phẩm được kiểm soát chặt chẽ, trừ khi phải làm nhiệm vụ, nhân viên hộ tống không thể mang theo.
Đặc biệt là lựu đạn, mỗi một quả sẽ đều được đánh số, quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Đến cả đội tuần tra của hải quân cũng chỉ được trang bị một chiếc mũi tên lệnh cầm tay, chứ không được trang bị lựu đạn.
Nhưng trong phòng này lại có mấy quả!
Nghĩ đến thân thủ kẻ trộm, đội phó không khỏi căng thẳng.
“Tú Tú cô nương, chuyện bây giờ vô cùng nghiêm trọng, chúng ta cần phong tỏa nhà của ngươi, hơn nữa phải cẩn thận kiểm tra, hi vọng ngươi không để ý.”
“Không sao, không sao “Có thể cho ta đốt một ít gi không?”
'Thẩm Tú Tú vội vàng xua tay: dập đầu với cha ta được
“Cái này tất nhiên là có thể!” Đội phó gật đầu.
Thẩm Tú Tú nhận lấy giỏ thức ăn từ trong tay Thủy Oa, mang đĩa cá mà ông Quy đã làm để lên trên bàn thờ, sau đó vụng về đốt cây nến, rồi quỳ xuống dập đầu với bài vị trên bàn thờ, rồi bắt đầu đốt tiền vàng.
Trong toàn bộ quá trình Thẩm Tú Tú cũng không nói gì.
Mặc dù lúc này trong nhà có rất nhiều người, nhưng chẳng có ai là người thân của cô bé cả.
Từ nay về sau, trong thế giới rộng lớn này, chỉ còn lại một mình cô bé, không nơi nương tựa.
Nghĩ đến đây, hai hàng nước mắt của Thẩm Tú Tú lăn dài trên má.
Thủy Oa thấy vậy, cũng đi đến bên cạnh cô bé, rồi quỳ xuống, dập đầu ba cái với bài vị trên bàn thời
“A thúc, a ca, tuy ta chưa từng gặp mọi người, nhưng Tú Tú đã gọi ta là ca ca, thì hai người chính là thúc thúc và ca ca của tai”
Thủy Oa cao giọng hô: “Các huynh đệ thủy quân chúng ta đã dẫn Tú Tú đến nơi ở của bọn cướp biển, giết hết những tên cướp biển đã hại mọi người, còn những kẻ không làm hại mọi người cũng bị bắt lại hết, mọi người có thể nhầm mắt yên nghỉ rồi!
Tú Tú đã gọi ta là ca ca, sau này ta sẽ là ca ca của muội ấy, mọi người yên tâm, chỉ cần ta có một miếng ăn, sẽ không để muội ấy chết đói!”
Nói xong cậu bé còn học dáng vẻ của thủy thủ, vỗ ngực đảm bảo, sau đó dập đầu ba cái với bài vị trên bàn thờ.
Thẩm Tú Tú vẫn chưa khóc ra tiếng, nghe thấy Thủy Oa nói vậy, đã bật khóc thật to.
Vốn dĩ không biết phải làm sao, không có ai để nương tựa, dường như bỗng nhiên tìm được chỗ dựa.
Các thành viên của đội tuần tra yên lặng đứng ở cửa nhìn hai đứa nhỏ, không ai dám tiến lên quấy rầy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...