Các thủy thủ đồng loạt hét lên.
Đợi cho đến khi tiếng kêu của các thủy thủ dừng lại, Kim Phi hét lớn: "Kim Bằng, bước ra khỏi hàng!"
Kim Bằng vừa mới trở lại đội ngũ nghe thấy vậy thì nhanh chóng bước lên hai bước, vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Kim Phi, không biết vì sao Kim Phi lại gọi anh †a ra.
Anh ta vốn chuẩn bị nghe theo mệnh lệnh của Kim Phi, nhưng Kim Phi không tuyên bố mệnh lệnh, mà tiếp tục hét lớn: "Chung Viễn Thanh, bước ra khỏi hàng!"
Thuyền trưởng chính quy là Chung Viễn Thanh cũng nhanh chóng tiến lên hai bước, sánh vai đứng cạnh Kim Bằng.
Ngay khi tất cả mọi người đang nghĩ Kim Phi sẽ nói gì đó với thuyền trưởng và thuyền phó, thì Kim Phi vẫn chưa nói gì mà tiếp tục hét lên: "Chu Văn Cử, bước ra khỏi hàng!"
Một thủy thủ đứng ở bên cạnh thuyền trưởng trước đó bước ra khỏi đội ngũ và đứng sau thuyền trưởng và phó thuyền trưởng.
"Lưu Nê Thu, bước ra khỏi hàng!" "Từ Hải, bước ra khỏi hàng!"
"Lâm Đại Cước, bước ra khỏi hàng!"
Sau đó, Kim Phi gọi từng thủy thủ một. Các thủy thủ cũng lần lượt đi ra từ bên trái và bên phải.
Trong lúc đó, Kim Phi không gọi sai một cái tên nào, sau khi hô xong cũng không bỏ sót ai.
Mặc dù Kim Phi chưa nói gì, nhưng lại làm cho các thủy thủ cảm thấy xúc động không ngớt!!
Vừa rồi Kim Phi nói lịch sử sẽ ghi nhớ tên của bọn họ, mặc dù các thủy thủ rất phấn khích, nhưng nhiều người lại không để trong lòng.
Từ xưa đến nay đều là một vị tướng có tiếng tắm muôn đời, những gì có thể được ghi lại trong lịch sử là có hạn, cùng lắm là ghi số hiệu Thái Bình và hai vị thuyền trưởng và thuyền phó, làm gì có ai nhớ đến những binh lính nhỏ như bọn họ chứ?
Nhưng bây giờ thì khác.
Kim Phi gọi tên từng người một!
Cho dù lịch sử có nhớ đến bọn họ hay không, ít nhất vị quốc sư là Kim Phi này còn nhớ đến bọn họ!
Chỉ điều này thôi cũng đủ khiến các thủy thủ cảm thấy xúc động rồi. Ngay cả Cửu công chúa cũng nhìn về phía Kim Phi bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô ấy biết Kim Phi có hơi bị mù mặt, thật ra không thể nhớ rõ tên của những người khác.
Lần này liên tục hô tên của rất nhiều thủy thủ mà không sai một chút nào, khiến cho Cửu công chúa hơi bất ngờ.
Tiểu Ngọc phụ trách tình báo, biết về chuyện ở Đông Hải nhiều hơn một chút, thấy Cửu công chúa tỏ vẻ khó hiểu, nên tiến tới nhỏ giọng giải thích: “Tiên sinh thường xuyên đi huấn luyện các thủy thủ ở Đông Hải, bình thường, lúc không có việc gì làm cũng thích đi đến doanh trại của thủy quân."
Cửu công chúa vừa nghe thì đã hiểu được.
Các thủy thủ trên số hiệu Thái Bình chưa đến một trăm người, Kim Phi đến đó nhiều hơn, đương nhiên sẽ nhớ rõ.
Cửu công chúa vẫn luôn biết rằng Kim Phi coi trọng chuyến đi xa này, nhưng thông qua chuyện này, Cửu công chúa phát hiện ra rằng mình vẫn xem nhẹ tầm quan trọng của chuyến đi xa trong lòng Kim Phi.
Phải biết rằng trước đây Kim Phi không thích dạy người khác, nhìn mấy đồ đệ bên dưới của Kim Phi là biết.
Sau khi được nhận thì cơ bản chính là được nuôi thả.
Nhưng Kim Phi lại thường xuyên đi huấn luyện thủy thủ, chỉ sợ là lo lắng rằng bọn họ sẽ gặp nguy hiểm trên biển, không có cách nào mang về những hạt giống tốt trở về.
Bên dưới đài, các thủy thủ đứng thành bảy hàng, ngẩng cao đầu ưỡn ngực nhìn chằm chằm vào Kim Phi.
Những người khác cũng nhìn Kim Phi, không biết y định làm gì.
Tất cả mọi người đều cho rằng Kim Phi đang định nói vài lời nhiệt tình để động viên các thủy thủ, nhưng lại nghe thấy Kim Phi hô lên: “Chờ lát nữa ta sẽ tiến hành trình báo cho các ngươi, chức vụ và quân hàm của toàn bộ mọi người sẽ được tăng một cấp, nếu thành công mang những hạt giống tốt về, thì lại tăng thêm một cấp nữa, mặt khác, còn thưởng thêm một năm tiền lương!"
Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, hầu như tất cả mọi người đều bật cười.
Các thủy thủ cũng cười, nhưng ánh mắt nhìn Kim Phi lại tràn đây cảm kích.
Các thủy thủ đã từng nghe qua rất nhiều lần về tầm quan trọng của chuyến đi đường xa, và bọn họ cũng sẵn sàng liều mạng vì nó.
Nhưng có thể lấy được nhiều tiền hơn, để cải thiện cuộc sống trong nhà, bọn họ đương nhiên là cũng sẵn sàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...