Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa sáng Kim Phi đã thức dậy.
Quan Hạ Nhi dậy còn sớm hơn Kim Phi, cô đã dẫn Nhuận Nương và nhóm người A Liên chuyển đồ đạc đến tiểu viện.
Dù Kim Phi nói sau này sẽ quay lại, không cần dọn nhiều đồ như vậy nhưng Quan Hạ Nhi vẫn đóng gói nhiều đồ, chất lên chiếc xe ngựa.
Dù sao số hiệu Thái Bình cũng lớn, hơn nữa còn có cận vệ chuyển đồ đạc, Kim Phi cũng không nói gì.
“Đương gia, chàng có đến tạm biệt Hồng công tử và Trịnh tướng quân không?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Đoán rằng họ đã đợi chúng ta ở bến tàu rồi.” Kim Phi chỉ vào xe ngựa: “Nàng lên xe trước đi.”
“Chỉ một đoạn ngắn, ngồi xe ngựa làm gì chứ?” Quan Hạ Nhi xua tay: “Đi bộ qua đó là được.”
“Vậy cũng được, vốn dĩ Kim Phi muốn cưỡi ngựa, nhưng Quan Hạ Nhi muốn đi bộ qua đó, y ra hiệu cho Thiết Chùy đưa ngựa về.
“Tiên sinh, phu nhân, hai người vẫn nên ngồi xe ngựa đi.". Truyện Hài Hước
Thiết Chùy chỉ ra cửa sân: “Trước cửa có rất nhiều người."
“Rất nhiều người sao?” Kim Phi hoang mang hỏi: “Ai vậy?”
Lúc này trời vừa sáng, vẫn chưa đến thời gian thay ca sáng và ca tối, ai đến chứ?
“Hình như tin tiên sinh vê Xuyên thục đã bị truyền ra ngoài, mọi người đến tiên ngài.” Thiết Chùy giải thích.
Chiều hôm qua nhóm người Tả Phi Phi Đường Tiểu Bắc đều đến xưởng sắp xếp công việc, cũng không yêu cầu chặn tin tức, vì vậy lãnh đạo cấp cao và một số cán bộ của hai xưởng đã biết tin.
Nhà ở tập thể của các xưởng đều cách nhau rất gần, nhiều thợ cũng là người cùng quê, vì vậy tin Kim Phi sắp trở về đã được lan truyền.
Thợ ở Đông Hải gần như đều là người dân tị nạn, vì Kim Phi đã xây dựng nhiều xưởng như vậy, họ không chỉ có thể
ăn no, còn có không ít thu nhập.
Vì vậy người dân ty nạn đều rất biết ơn Kim Phi, biết Kim Phi sắp về, những người thợ bèn muốn đến tiễn Kim Phi.
Thực ra Kim Phi xây dựng nhiều xưởng, y cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy bản thân cũng không quen nhiều người ở Đông Hải,
cho dù có người đến tiễn mình thì cũng sẽ không nhiều.
Thiết Chùy thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của Kim Phi thì chỉ ra cửa nói: “Tiên sinh, hay là ngài đi xem thử đi.”
Thiết Chùy làm việc rất cẩn thận, Kim Phi đi đến cửa, sau đó nhìn ra bên ngoài qua lỗ cửa.
Sau đó Kim Phi hít một hơi khí lạnh, biết bản thân đã nghĩ sai rồi.
Hơn nữa còn sai hoàn toàn.
Chỉ thấy đám đông thợ dày đặc bên ngoài, xếp hàng từ cửa sân của y đến cuối tầm mắt.
“Hạ Nhi, các nàng vẫn nên đi xe ngựa đi!” Kim Phi quay người nhìn Quan Hạ Nhi.
Cuối cùng y cũng biết vì sao vừa rồi Thiết Chùy lại nói như vậy rồi.
Nhiều thợ như vậy, lỡ như chen lấn xô đẩy, nhóm người Thiết Chùy cũng không cản nổi.
Quan Hạ Nhi cũng biết chừng mực, lần này không từ chối mà hỏi lại: “Đương gia, còn chàng thì sao?”
“Ta cưỡi ngựa đi.” Kim Phi nói.
Vừa mới sáng sớm những người thợ đã đến tiễn y, nếu không nhìn thấy mặt y, e rằng sẽ rất buồn.
Lúc này người quá nhiều, lỡ như có người ẩn nấp trong đó băn tên thì cũng khó mà phòng ngừa.
Quan Hạ Nhi muốn khuyên y ngồi xe ngựa cùng cô, nhưng cô biết Kim Phi sẽ không đồng ý, vì vậy nói: “Đương gia, vậy chàng mặc áo giáp vào đi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...