Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Do chiến tranh nhiều năm, bây giờ Đại Khang rất thiếu dân cư, đặc biệt là lao động trẻ và trung niên, nếu có thể đưa một nhóm nô lệ từ Thảo Nguyên về đây, đúng là có thể giảm bớt tình cảnh khó khăn hiện tại của Xuyên Thục.
Hơn nữa, sử dụng nô lệ thì không cần phải trả tiền công, như vậy Kim Phi có thể tiết kiệm được một khoản tiền đáng kể.
Cái giá duy nhất chỉ là nói cho công chúa Lộ Khiết biết một tin tức mà thôi.
Nhưng Kim Phi thậm chí còn không sẵn sàng bóc lột người hầu, thì làm sao có thể nuôi dưỡng nô lệ chứ?
Vì vậy, y lắc đầu, không hề do dự mà từ chối công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết thấy thế thì không nhịn được mà thở dài, cảm thấy hơi thất vọng.
Sau một thời gian viếng thăm, cô ta đã hiểu Kim Phi hơn một chút.
Nếu Kim Phi sẵn lòng, y có thể cho những người tị nạn làm việc miễn phí bằng cách cho họ một ngụm cháo.
Nhưng Kim Phi đã không làm như vậy, y không chỉ cung cấp miễn phí cho những người tị nạn ba bữa một ngày, mà mỗi ngày còn có ít nhất một món ăn mặn, hơn nữa cũng không có giới hạn.
Không chỉ có như vậy, Kim Phi còn dựa theo tiêu chuẩn của Xuyên Thục mà trả lương cho người tị nạn.
Những hành động này đều cho thấy Kim Phi là một người cực kỳ tốt bụng, cho dù cô ta có tặng người trong tộc của mình tới đây, có lẽ Kim Phi sẽ không đối xử khắt khe với bọn họ.
Bây giờ tình hình của Đông Man rất tồi tệ, rất nhiều người trong tộc đang lang thang trên ranh giới sống chết, đưa họ đến đây có thể còn là một con đường sống.
Đáng tiếc, Kim Phi không đồng ý.
Công chúa Lộ Khiết vẫn còn muốn nói chuyện với Kim Phi, nhưng Kim Phi không cho cô ta thêm một cơ hội nữa, y đứng dậy và đi đến bãi biển, nắm chặt lan can và nhìn về phía biển rộng.
Công chúa Lộ Khiết biết Kim Phi không muốn nói chuyện nữa, cho dù mình có đuổi theo một cách vô liêm sỉ thì cũng không có kết quả gì. truyện tiên hiệp hay
Vì thế nên công chúa Lộ Khiết bất đắc dĩ ngồi xuống.
Kim Phi nhìn mặt biển, trong lòng đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi.
Mặc dù công chúa Lộ Khiết vẫn luôn không chịu thừa nhận, nhưng bây giờ Kim Phi đã có thể xác nhận rằng tình hình ở Đông Man chắc chắn rất tệ.
Nhưng tình hình ở Trung Nguyên và Giang Nam cũng không tốt cho lắm, nếu có khả năng viện trợ thì Kim Phi chắc chắn sẽ ưu tiên cứu viện Trung Nguyên và Giang Nam trước, sau đó mới xem xét đến Đông Man.
Hiện tượng thời tiết cực đoan càng ngày càng nhiều trong những năm gần đây, cho thấy thời kỳ tiểu băng hà đã đến, Đông Man nằm ở phía bắc, sẽ bị ảnh hưởng nặng nề hơn Trung Nguyên và Giang Nam rất nhiều.
Đợi cho đến khi Kim Phi giải quyết xong chuyện ở Trung Nguyên và Giang Nam mới có thể đi thu hồi Đông Man, không biết Đông Man có thể còn lại bao nhiêu người?
Kim Phi nhìn về phía bắc, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng đóng băng hàng ngàn dặm và xác chết trải dài trên đất ở khắp mọi nơi.
"Chỉ mong thuyền bọc thép có thể tìm được hạt giống tốt, hơn nữa nhanh chóng đem về đây!"
Kim Phi thầm cầu nguyện trong lòng.
Đây là biện pháp duy nhất mà bây giờ y có thể nghĩ tới.
Có lẽ cảm nhận được sự nặng nề trong lòng Kim Phị, tất cả mọi người không còn tùy ý nói chuyện nữa.
Không khí trên bờ biển vốn rất sôi nổi, bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
Sự im lặng này kéo dài hơn nửa giờ, đợi đến khi trên bâu trời ở phương bắc xuất hiện hai cột khói thì sự im lặng này mới bị phá vỡ.
"Nhìn xem, thuyền bọc thép đã trở lại!"
Không biết là ai hô lên một tiếng, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía bắc.
Chỉ thấy trên biển phía bắc hiện ra hai cột khói một trắng một đen mờ mờ ảo ảo.
Cột đen chính là khói đen sau khi đốt than, cột trắng còn lại là do sương mù của máy hơi nước tỏa ra.
Cầm kính viễn vọng lên nhìn qua, bên dưới cột khói đúng là một con thuyền bọc thép.
Lúc này con thuyền bọc thép đã hoạt động hết công suất, nó chạy đến mặt biển trước xưởng đóng thuyền chỉ trong mười phút ngắn ngủi.
Mọi người đều đoán rằng tốc độ của chiếc thuyền bọc thép sẽ nhanh hơn, nhưng không nghĩ rằng nó sẽ nhanh đến thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...