Vì vậy, Kim Phi chưa bao giờ hối hận về quyết định ban đầu của mình, cũng không hề nghĩ tới phương diện này, bây giờ sự chú ý của y đều ở trên người công chúa Lộ Khiết, chờ đợi câu trả lời của công chúa Lộ Khiết.
Công chúa Lộ Khiết cũng không để y đợi lâu, Kim Phi vừa đưa ra câu hỏi chưa được bao lâu, cô ta đã lắc đầu từ chối: "Không thể!"
"Tại sao?" Kim Phi hơi thất vọng với câu trả lời của công chúa Lộ Khiết: "Theo ta được biết, khu vực phía bắc của sông Liêu là một vùng đất hoang, các người hiếm khi đến đó đúng không?”
“Chúng ta hiếm khi tới đó, nhưng đó cũng là lãnh thổ của Đông Man, làm sao có thể tùy ý nhượng lại lãnh thổ chứ?”
Công chúa Lộ Khiết trả lời: “Giống như mười sáu châu Yến Vân ở phía bắc của Đại Khang, cũng gần như không có người Trung Nguyên, tiên sinh có sẵn lòng nhượng lại lại cho Đông Man hay không?”
"Vậy thì không có gì để bàn nữa nhỉ?"
Kim Phi thở dài, nhưng trong lòng y cũng không thất vọng lắm. Khi y đưa ra điều kiện này, y đã chuẩn bị để bị từ chối rồi.
Bởi vì chỉ cần không phải là một người ra quyết định cực kỳ ngu ngốc, thì người bình thường sẽ không đưa ra quyết định nhượng lại lãnh thổ.
Lúc trước, sau khi vừa mới kết thúc chiến tranh, công chúa Lộ Khiết đã dám một mình đến thành Du Quan đàm phán với Kim Phi, bây giờ lại dám đến Đại Khang, rõ ràng không phải là người ngu ngốc, từ chối điều kiện của Kim Phi là chuyện rất bình thường.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không cam lòng: "Tiên sinh, Lộ Khiết thật sự không thể đáp ứng được điều kiện này, tiên sinh có thể đổi sang điều kiện khác!"
"Ngoại trừ lãnh thổ, điện hạ cho răng Đông Man các người còn có cái gì có thể trao đổi với ta chứ?" Kim Phi hỏi ngược lại: “Đừng nói là ngựa, trâu bò, cừu, các người còn cho. chúng ta cả ngựa chiến, ta không tin các người còn có thể có thêm bao nhiêu ngựa, trâu bò và cừu.”
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy lời này thì sảc mặt không nhịn được tối sầm lại.
Đúng vậy, lúc trước vì để thu tiền bồi thường chiến tranh cho thành Du Quan, công chúa Lộ Khiết gần như đã đào sạch toàn bộ của cải của bộ lạc, một số ngựa chiến của chiến sĩ cũng đã bị lấy đi.
Đừng nói là Kim Phi đòi hỏi nhiều, cho dù chỉ yêu cầu số lượng giống như lần trước, công chúa Lộ Khiết cũng không thể lấy ra được nữa.
“Nếu tiên sinh muốn ngựa, trâu bò và cừu, cho dù chúng †a tạm thời không lấy ra được thì cũng có thể trả trong mười năm!" Công chúa Lộ Khiết cần răng nói.
"Điện hạ cảm thấy mười năm sau ta còn cần ngựa, trâu bò và cừu của ngài không?"
Kim Phi cười lạnh nói: "Cùng lắm là năm năm, ngựa, trâu bò và cừu của mười sáu châu Yến Vân cũng đủ cho chúng ta dùng!"
Sau khi thành Du Quan bị lấy lại, mười sáu châu Yến Vân cũng bị thu hồi. Chỉ là mười sáu châu Yến Vân đã bị bỏ hoang nhiều năm, hầu như không có người ở, toàn là cỏ hoang.
Lúc này không đủ dân số để xây dựng Xuyên Thục, vì vậy Kim Phi mới không di chuyển dân cư đến những nơi đó.
Lúc trước Đảng Hạng từng bồi thường một nhóm ngựa, trâu bò và cừu, sau này công chúa Lộ Khiết cũng bồi thường cho một nhóm khác.
Mặc dù Xuyên Thục thiếu thịt để ăn, nhưng Kim Phi vẫn đưa phần lớn bọn chúng đến mười sáu châu Yến Vân, phái một số binh lính đến đó chăn thả gia súc.
Lúc này mặc dù mười sáu châu Yến Vân bị bỏ hoang, nhưng cũng là một đồng cỏ tự nhiên, Kim Phi tin rằng, sau vài năm phát triển, quy mô của ngựa, trâu bò và cừu chắc chẳn sẽ tăng gấp đôi.
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy Kim Phi nói vậy thì buồn bã cúi đầu xuống.
Cô ta cũng đã nghe nói về chuyện Kim Phi chăn thả gia súc ở mười sáu châu Yến Vân, và biết răng mình đã mất đi lợi thế đàm phán cuối cùng.
Nhưng cứ từ bỏ như vậy, công chúa Lộ Khiết lại không cam lòng, cắn răng hỏi: "Tiên sinh, bổn cung không thể nhượng lại lãnh thổ, nhưng có thể dùng người để đổi lấy tin tức này, tiên sinh cảm thấy thế nào?"
"Người?" Kim Phi không khỏi sửng sốt.
Y thật sự không ngờ công chúa Lộ Khiết lại đưa ra điều kiện trao đổi như vậy.
Sau đó cũng hiểu được, trên thảo nguyên quả thực có tục lệ dùng người thay ngựa, trâu bò và cừu để đền bù.
Ví dụ như khi hai bộ lạc đánh nhau, bên thắng sẽ không chỉ cướp ngựa, trâu bò và cừu của kẻ thua cuộc, mà còn có thể cướp lấy dân cư của bên kia về làm nô lệ.
Người hầu ở Trung Nguyên còn có một ít quyền con người cơ bản, những người chủ bình thường cũng sẽ không cố ý hành hạ người hầu của mình.
Nhưng địa vị của nô lệ trên Thảo Nguyên thậm chí còn không bằng ngựa, trâu bò và cừu, xác suất chết thảm cao hơn người hầu ở Trung Nguyên rất nhiều!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...