Lúc ấy Kim Phi đang ăn cơm, khi biết Hồng Đào Bình đang tìm mình, y lập tức cho Thiết Chùy dẫn Hồng Đào Bình vào nhà ăn, định giữ đối phương lại ăn chung.
Vào giây phút Thiết Chùy dẫn Hồng Đào Bình vào, Kim Phi lập tức hối hận.
Hồng Đào Bình đầu bù tóc rối, râu dài tầm ngón tay, đầu tóc rối bời dính cả vào nhau, trên đó còn dính cả cơm vào.
Quần áo thì khỏi phải nói, chỗ đen thui chỗ sáng bóng, vạt áo cứng ngắc lại như dính keo.
Ngay khi anh ta bước vào phòng, một mùi hôi thối đã lan khắp nhà ăn.
Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đều là người từng phải chịu khổ cực nên có thể chịu được mùi hôi này, vẫn giữa vẻ mặt rất bình thường.
Nhưng Bắc Thiên Tâm đã mang thai tháng cuối, bị mùi trên người Hồng Đào Bình kích thích, lập tức nôn oe, lao ngay ra khỏi cửa.
Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy đuổi theo, nhưng Bắc Thiên Tâm vốn là người học võ, dù đang mang thai tháng cuối đi nữa cũng chạy nhanh hơn Quan Hạ Nhi rất nhiều. Mỗi khi gặp phải ghế đẩu chặn đường, cô ấy chỉ cần ấn tay lên một cái, đạp vách tường nhảy ra ngoài.
Sau khi ra ngoài sân, lập tức ôm cột ói xanh mặt xanh mày.
Hồng Đào Bình quay đầu lại nhìn Bäc Thiên Tâm, gương mặt từ từ đỏ lên, xấu hổ nói: “Xin lỗi tiên sinh, ta về tắm trước, thay quần áo xong sẽ sang ngay.”
Nói rồi anh ta cũng định chạy ra ngoài.
Kim Phi nghiêng đầu nhìn ra ngoài sân, nhìn thấy Quan Hạ Nhi đang đỡ Bắc Thiên Tâm, Nhuận Nương cũng bưng nước sang cho cô ấy súc miệng nên y gọi Hồng Đào Bình lại: “Tới cũng đã tới rồi, nói chuyện luôn đi.”
“Chuyện này không ổn... Hồng Đào Bình gãi đầu: “Mọi người sẽ không thể ăn cơm được.”
“Được rồi, cũng có phải người ngoài đâu, khách sáo nỗi gì!" Kim Phi chỉ vào băng ghế bên cạnh: “Chắc vẫn chưa ăn cơm phải không, ngồi xuống, vừa ăn vừa nói!”
Nếu là người khác tìm đến y trong bộ dạng này, Kim Phi nhất định sẽ nghĩ rằng đối phương cố tình giả bộ đáng thương đến trước mặt y kể khổ, nhằm có được ấn tượng tốt của y, nhưng y biết chäc chắn Hồng Đào Bình sẽ không làm như vậy.
Nếu gấp gáp đến vậy, nhất định là đang có chuyện cực kỳ quan trọng.
Dù sao nhóm Quan Hạ Nhi đều đã ăn xong hết, đoán chừng sẽ không vào lại nữa, chỉ bằng cho Hồng Đào Bình ăn chung bữa cơm nhắm gần kết tình cảm.
Hồng Đào Bình vốn không phải là một người hay khách sáo, thấy Kim Phi nói thế, anh ta lập tức kéo ghế ra ngồi xuống.
Thiết Chùy đứng ở phía sau nhanh chóng vào nhà bếp lấy ra một bộ chén đũa mới, bới cho Hồng Đào Bình một chén cơm, sau đó bới cho mình thêm một chén, cười khúc khích ngồi xuống bàn.
Thiết Chùy bới thêm cơm không phải lần một lần hai, Kim Phi không thèm để ý tới anh ta, gắp cho Hồng Đào Bình một chiếc đùi gà.
“Đây là gà lôi gửi về từ Xuyên Thục, Nhuận Nương cố ý hầm mấy canh giờ, ăn thử xem có ngon không đi.”
“Tiên sinh, cái này dành cho Thiên Tâm phu nhân dưỡng thai mà!” Hồng Đào Bình hỏi.
“Không sao, ở đây có nhiều lắm, phía sau vẫn còn nuôi rất nhiều nữa.” Kim Phi lại giơ đũa lên: “Nào!”
Mặc dù y không thừa nhận rằng y đã tìm nuôi gà lôi để tẩm bổ cho Bắc Thiên Tâm, nhưng y không phủ nhận cũng coi như là thừa nhận rồi.
Thấy Kim Phi đã gắp đùi gà đến trước mặt mình, Hồng Đào Bình chỉ có thể đưa chén ra nhận lấy.
“Cảm ơn tiên sinh!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...