Lần này, công chúa Lộ Khiết không đến nhà ăn, mà để cho nhân viên hộ tống lấy một bát cháo cá và một giỏ bánh bao, tìm một nơi yên tĩnh để dùng bữa trưa.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Giang Văn Văn cho nhân viên hộ tống đi tìm vài con ngựa chiến, chuẩn bị cưỡi ngựa đi ao An Gia ở phương bắc.
Nhìn thấy ngựa chiến do nhân viên hộ tống mang đến, sau lưng công chúa Lộ Khiết sắc mặt của rất nhiều kỹ thuật viên đều thay đổi.
Ngựa chiến Đông Man với ngựa chiến Thổ Phiên không giống nhau, bọn họ nhìn thoáng qua đã nhận ra, những con ngựa chiến này đến từ Đông Man.
Không phải năm nay công chúa chúa Lộ Khiết phải bồi thường cho chiến tranh, mà là từ đầu năm ngoái chính tay bắt sống Tả Hiền Vương.
Khi đó, Tả Hiền Vương đến Đại Khang với mục đích xâm lược phương nam, cho nên ít nhất mỗi binh lính có ba con ngựa, một con dùng để cưỡi, hai con còn lại dùng để mang vật liệu cướp được.
Đáng tiếc cuối cùng bọn họ bị Kim Phi tiêu diệt, toàn bộ ngựa chiến bọn họ mang tới đều rơi vào tay Đại Khang.
Trong hai năm qua, ngay từ đầu tình hình của Đông Man đã không hề tốt, nhưng trận thua của Tả Hiền Vương gây ra nhiều tổn thất, càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Vua Đông Man vì để ổn định tình hình trong nước và chuyển hướng mâu thuẫn và sự chú ý của người dân, vội vàng phát động các bộ lạc bao vây thành Du Quan.
Kết quả, vua Đông Man cũng rơi vào kết cục tương tự như Tả Hiền Vương.
Trong trận chiến ở thành Du Quan, Đông Man đã phải chịu rất nhiều thương vong, vua Đông Man và Tả Hiền Vương bị tấn công bất ngời và bắt sống bởi tiểu đoàn Thiết Hổ.
Tình hình ở Đông Man không những không được hóa giải, ngược lại bởi vì trận ở thành Du Quan thất bại, cùng với việc vua Đông Man bị bắt, tình hình ở Đông Man càng trở nên hỗn loạn hơn.
Nhìn thấy những con ngựa chiến này, mặc dù công chúa Lộ Khiết không nói gì, nhưng ánh mắt không nhịn được mà trở nên buồn bã.
Thật ra, không phải Giang Văn Văn và nhân viên hộ tống cố ý làm nhục Công chúa Lộ Khiết, mà là ngựa chiến ở đây được đưa từ thành Du Quan về, cũng chính là khoản bồi thường mà trước đó công chúa Lộ Khiết đã đáp ứng.
Giang Văn Văn không giải thích mà chỉ phân phó cho nhân viên hộ tống dắt ngựa chiến ra.
Công chúa Lộ Khiết cố nén nỗi buồn trong lòng và ra hiệu cho các kỹ thuật viên lên ngựa.
Đám người tiếp tục đi về phía bắc và phi đến ao An Gia.
Chỉ còn cách ao An Gia hai ba dặm, mơ hồ ngửi thấy mùi tanh, càng đến gần ao An Gia, mùi tanh lại càng nồng.
"Điện hạ, xưởng chế biến cá muối mùi khá nồng, hơn nữa cũng không có gì thú vị để xem, bằng không chúng ta không đến nữa?"
Giang Văn Văn cảm thấy xưởng chế biến cá muối không đủ cao cấp, làm Kim Phi có chút mất mặt, cho nên không muốn dẫn theo đám người công chúa Lộ Khiết đến đó thăm.
“Không sao, trên thảo nguyên mùi phân ngựa cũng khó chịu như vậy.”
Công chúa Lộ Khiết läc đầu một cái: "Nếu như có thể, ta muốn đi xem, dĩ nhiên, nếu như không tiện thì ta sẽ không đi."
"Không có gì bất tiện, chỉ là lo lắng điện hạ không chịu được mùi tanh này, nếu điện hạ muốn xem, vậy thì đi thôi."
Giang Văn Văn lãnh đạm nhún vai.
Khi ngưỡng mộ ai đó, sẽ vô thức bắt chước lời nói và hành động của đối phương.
Bây giờ, người mà Giang Văn Văn ngưỡng mộ nhất chính là Kim Phi, cho rắng hành động nhún vai khi không biết làm sao của Kim Phi là đặc biệt có ý nghĩa, nên đã hình thành thói quen với động tác này.
Nhiều người dân ở làng Tây Hà cũng như Giang Văn Văn.
Ao An Gia ba mặt được bao bọc bởi cao nguyên, chỉ có một khoảng trống ở phía bắc, muốn vào ao An Gia phải đi vòng qua từ bờ biển.
Đám người cưỡi ngựa vừa vượt qua khe núi, đột nhiên nghe thấy trên mặt biển truyền tới tiếng ca-nô chạy bằng hơi nước.
Quay đầu nhìn, thấy một ca-nô tạo ra một làn sóng trắng, lao nhanh về phía ao An Gia.
"Là ca-nô đang hộ tống đội đánh bät!"
Một nhân viên hộ tống buông ống nhòm xuống, buồn bực nói: “Không phải đội đánh bắt đến chạng vạng tối mới trở về sao? Bây giờ mới ăn xong cơm trưa, tại sao ca-nô lại trở lại? Lại còn chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ gặp phải cướp biển?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...