Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Điện hạ, ngài tạm thời sẽ ở lại đây.”

Giang Văn Văn chỉ vào tòa nhà ở trước mặt: “Tòa nhà này mới xây, chưa có ai ở, vật dụng và đệm chăn ở bên trong đều là đồ mới”

Nhà này vốn là nhà của một ngư dân địa phương vận chuyển rong biển kiếm tiền xây dựng lên cho mình. Mới hoàn thiện xong từ mấy ngày trước, còn chưa kịp chuyển vào ở.

Giang Văn Văn vừa nhận được thông báo yêu cầu cô ấy chịu trách nhiệm bảo vệ công chúa Lộ Khiết và tìm một căn nhà để sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, Giang Văn Văn đã nghĩ tới nơi này đầu tiên, vội vàng chạy đi tìm người nhà của ngư dân để bàn bạc.

Người nhà ngư dân vừa nghe nói là quốc sư đại nhân muốn dùng nhà của bọn họ để thu xếp cho một vị công chúa, họ lập tức tỏ ý cứ việc ở, muốn ở bao lâu tùy thích, Giang Văn Văn muốn đưa tiền thuê nhà cho bọn họ lại bị người nhà của ngư dân trách mắng một trận.

Gia đình ngư dân này là một gia đình lớn, trước đó khi cướp biển làm loạn, bọn họ suýt đã bị chết đói. Sau này Kim Phi thành lập Cục quản lý hàng hải, công khai chiêu mộ ngư dân và thuyền đánh cá, bọn họ lập tức đi báo danh, còn cho. hết ba chiếc thuyền đánh cá trong nhà họ ra khơi.


Hai chiếc thuyền nhỏ phụ trách hái rong biển, một chiếc. thuyền đánh cá hơi lớn hơn một chút thì gia nhập vào đội vận chuyển, bình thường cũng sẽ hái rong biển, khi thuyền lầu quá bận, bọn họ còn giúp vận chuyển rong biển.

Kim Phi vô cùng hào phóng với ngư dân, chỉ trong vòng chưa đầy hai tháng ngắn ngủi, nhà bọn họ đã hoàn toàn trở mình, không chỉ giải quyết được vấn đề cơm áo, mà còn tích trữ được khá nhiều tiền.

Gia đình ngư dân này tổng cộng có bảy người con trai, tất cả đều đã lập gia đình, cộng thêm vợ và con tổng cộng có hơn ba mươi người.

Trước đó cả nhà hơn ba mươi người đều chen chúc trong một đại viện, tất cả trẻ con đều ở trên một cái giường lớn, có ba đôi vợ chồng trong số bảy huynh đệ còn không có phòng riêng, chen chúc hết trong một căn phòng, ở giữa chỉ có một tấm chiếu sậy để ngăn cách.

Bây giờ đã dành dụm được tiền, ông lão ngư dân quyết định xây thêm hai căn nhà nữa ở ruộng để bọn trẻ ở.

Căn nhà này là căn được hoàn thiện trước.

Đối với ngư dân mà nói, căn nhà này chắc chắn là căn nhà tốt, diện tích mặt bằng lớn, nhiều phòng, cách bến tàu cũng gần.

Nhưng tỳ nữ của công chúa Lộ Khiết lại khẽ cau mày.

Mặc dù Đông Man là dân tộc du mục, nhưng công chúa Lộ Khiết không cần phải thả gia súc, phần lớn thời gian đều sống trong cung điện ở vương thành.


Cho dù có ra ngoài thả gia súc thì lầu cô ta ở cũng vô cùng sang trọng và khí phái.

Căn nhà này đối với công chúa Lộ Khiết mà nói, quả thực có phần tồi tàn.

Giang Văn Văn nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của tỳ nữ, bèn lên tiếng giải thích: “Điện hạ, tin rắng ngài cũng thấy rồi, gần đây Đông Hải tương đối bận rộn, người dân chiêu mộ từ các nơi thực sự quá nhiều, cho nên điều kiện chỗ ở tương đối căng thẳng, căn nhà mà tiên sinh nhà ta ở còn không lớn bằng căn nhà này nữa, mong ngài đừng chê!”

“Không chê không chê!” Công chúa Lộ Khiết không phải là kẻ ngốc, cho dù chê cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, ngược lại còn mỉm cười khen ngợi: “Từ nhỏ ta đã mơ được sống ở gần biển một khoảng thời gian, mãi mà vẫn không được như ý nguyện, lần này coi như nguyện vọng đã được thực hiện rồi!”

“Điện hạ hài lòng là được.” Giang Văn Văn gật đầu.

Hiện giờ điều kiện chỗ ở ở Đông Hải quả thực vô cùng cấp bách, ban đêm rất nhiều nạn dân còn phải ngủ ở trên bãi cát.

Mặc dù trời đã không còn lạnh nữa, nhưng trên bãi cát có quá nhiều muỗi, nhiều nạn dân còn chôn mình vào trong cát, rồi dùng cỏ tranh che mặt lại mới có thể ngủ, nếu không muỗi nhiều đến mức không thể ngủ được.


Có thể tìm được cho công chúa Lộ Khiết một căn nhà để ở đã là tốt lắm rồi, cho dù cô ta có hài lòng hay không, Giang Văn Văn cũng không thể đổi chỗ khác cho cô ta ở.

Dĩ nhiên, nếu công chúa Lộ Khiết có thể hài lòng thì càng. tốt, mọi người cùng vui.

“Ta rất hài lòng” Công chúa Lộ Khiết gật đầu, sau đó hỏi: “Đúng rồi, nơi này rất rộng, ta có thể để tùy tùng của mình tới đây cùng ở không?”

Lần này cô ta tới Đại Khang có dẫn theo một đội thuyền, tất cả tùy tùng cộng lại gần một trăm người.

Vì để tránh cho những rắc rối không cần thiết, cũng là để. bày tỏ thành ý của mình, khi công chúa Lộ Khiết lên bờ chỉ: dẫn theo hai tỳ nữ là Băng Nhi và Sương Nhi, những người khác thì ở lại trên thuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui