Quan Hạ Nhi không biết nguyên nhân, cô lo lắng đến mức luôn nghĩ đến việc để Kim Phi có thêm tiểu thiếp, để y nối dõi tông đường.
Mãi về sau, cô và Cửu công chúa đều có thai, Quan Hạ Nhi mới không nghĩ tới chuyện đó nữa.
Nhưng bây giờ giọng điệu của cô, giống hệt như trước. đây.
“Chọn tiểu thiếp cho đương gia thì có gì sai?” Quan Hạ Nhi không quay đầu lại nói: “Mặc dù cô ta là công chúa, nhưng Đông Man đã suy tàn, đương gia cũng không phải không xứng với cô tal”
"A, tỷ tỷ giờ tự tin quá nhỉ!" Đường Tiểu Bắc cười trêu chọc.
Không lâu sau khi Quan Hạ Nhi kết hôn với Kim Phi, cô đã nảy ra ý tưởng cưới tiểu thiếp cho Kim Phi, lúc đó Kim Phi mới bắt đầu từng bước một, Quan Hạ Nhi không muốn tùy tiện tìm một cô gái cho y, điều này sẽ khiến Kim Phi thiệt thòi, vì vậy lúc đó Quan Hạ Nhi rất rối rằm.
Cô gái bình thường, Quan Hạ Nhi không thích, cô gái ưu tú thì cô lại thấy ngại khi cho người ta làm vợ lẽ.
Khi Đường Tiểu Bắc mới kết hôn với Kim Phi, Quan Hạ Nhi luôn lo lắng Đường Tiểu Bắc là hoa khôi trong huyện, từng trải, không chịu nổi cuộc sống gian khổ trên núi, lén lút bỏ trốn.
Cho nên lúc đó Quan Hạ Nhi rất tốt với Đường Tiểu Bắc, luôn dỗ dành cô ấy.
Bây giờ Quan Hạ Nhi nói chuyện đã tự tin hơn nhiều so với lúc trước.
"Đương gia rất lợi hại, cho nên ta có đủ tự tin!"
Quan Hạ Nhi quay đầu lại kiêu ngạo nói: "Đương gia hiện tại xứng đáng với bất kỳ cô gái nào trên đời!"
“Không sai," Đường Tiểu Bắc gật đầu đồng ý: “Nếu công chúa Lộ Khiết thật sự gả cho tướng công thì là cô ta trèo cao!”
“Hai người giờ vẫn còn tâm trạng đùa giỡn à?” Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn hai người, nhắc nhở: “Các nước yếu thường thông qua hôn nhân để ổn định nước địch, Công chúa Lộ Khiết có thể thực sự đến đây để cầu hôn đấy.”
"Cầu hôn thì sao?" Quan Hạ Nhi thản nhiên nói: "Ta vừa mới nghĩ rồi, đương gia nên cưới cô ta, tốt nhất là sớm có một đứa con, sau đó phái quân đi chỉ viện cho Đông Man, để con của đương gia và công chúa Lộ Khiết trở thành vua Đông Man, như vậy tốt biết bao!”
"Hạ Nhị, tỷ thật dám nghĩ!" Khánh Mộ Lam kinh ngạc nhìn Quan Hạ Nhi.
"Lế nào ta nói sai sao?" Quan Hạ Nhi hỏi. "Cái này..." Khánh Mộ Lam cứng họng.
Nhưng nghĩ kỹ thì, những lời Quan Hạ Nhi nói cũng không có đạo lý, chỉ là trước đây cô ấy chưa từng nghĩ tới.
Theo suy nghĩ của Khánh Mộ Lam, Kim Phi rất có thể sẽ đàm phán với công chúa Lộ Khiết, chỉ viện cho công chúa Lộ Khiết, sau đó giành được một số lợi ích từ thảo nguyên
Nhưng suy nghĩ của Quan Hạ Nhi còn tốt hơn Khánh Mộ Lam.
Nếu như Kim Phi thật sự có con với Công chúa Lộ Khiết, với thực lực của Kim Phi, y nhất định có đưa đứa trẻ lên làm Vua.
Đến lúc đó toàn bộ thảo nguyên cỏ sẽ thuộc về Kim Phi, chẳng phải sẽ có lợi hơn đàm phán sao?
"Hạ Nhị, trước kia ta không biết tỷ thông minh như vậy!" Khánh Mộ Lam không khỏi khen ngợi.
"Không, không, ta chỉ nói vớ vẩn thôi!"
Quan Hạ Nhi xấu hổ đến mức liên tục vãy tay, nhưng lại không thể kìm nén nụ cười trên mặt.
Đường Tiểu Bắc ở một bên cũng có vẻ trầm tư.
Trong thư phòng, Kim Phi hoàn toàn không ngờ được. rằng, y vẫn chưa gặp Công chúa Lộ Khiết lần thứ hai, mà Quan Hạ Nhi ở bên cạnh đã bắt đầu nghĩ tên cho con của y và Công chúa Lộ Khiết rồi...
Trong viện, sau khi cẩn thận kiểm tra người công chúa Lộ Khiết, nữ nhân viên hộ tống gật đầu với Thiết Chùy.
Thiết Chùy nhìn từ trên xuống dưới công chúa Lộ Khiết một lúc rồi nói: "Vào đi, tiên sinh nhà ta đang đợi cô ở bên trong!"
“Đa tạ!”
Công chúa Lộ Khiết gật đầu với Thiết Chùy và bước vào thư phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...