Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Ta quay về nhất định sẽ dạy dỗ nó cẩn thận, mong tiên sinh giơ cao đánh khẽ, nể mặt ta, tha cho nó một mạng”.

Quận trưởng thực sự coi Mẫu Lão Hổ như con gái của mình, giọng điệu lập tức trở nên khiêm tốn hơn nhiều.

Nhưng Kim Phi nghe xong thì suýt chút nữa bật cười.

Y nghĩ tới câu nói kinh điển của đời sau: Nó chỉ là trẻ con thôi mà…

Advertisement

“Tiểu Bắc, ta đã nói giao bà ta cho cô xử lý, cô thấy thế nào?”

Kim Phi không đáp lời quận trưởng mà quay đầu nhìn về phía Đường Tiểu Bắc.

Đường Tiểu Bắc đang xem kịch, trong lòng thấy rất vui, đột nhiên nghe thấy Kim Phi hỏi mình bất giác liền ngây ra.

Advertisement


Quận trưởng nghe thấy vậy liền cười với Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc cô nương, cuộc thi hoa khôi mấy ngày trước, ta còn trao thưởng cho cô, mong Tiểu Bắc cô nương giơ cao đánh khẽ”.

Trước hôm nay, Đường Tiểu Bắc nằm mơ cũng không ngờ rằng, quận trưởng đại nhân cao cao tại thượng lại có ngày nói chuyện với cô ấy với giọng điệu như vậy.

Cũng không biết do kích động hay căng thẳng, tay hơi run lên.

Tuy nhiên cô ấy lờ mờ cảm nhận được rằng đây là bài kiểm tra của Kim Phi dành cho cô.

Suy nghĩ một hồi, cô ấy nói: “Nếu quận trưởng đại nhân đã mở lời, vậy đương nhiên phải nể mặt quận trưởng đại nhân rồi”.

Quận trưởng còn chưa kịp vui mừng thì Đường Tiểu Bắc lại nói tiếp: “Tuy nhiên bà ta xúc phạm, đánh đập tỷ tỷ ta, tấn công tiên sinh, tội chết có thể tránh được, tội sống khó thoát, buộc phải trừng trị nghiêm ngặt”.

“Không biết Tiểu Bắc cô nương định trừng phạt thế nào?”

Quận trưởng cố gắng nặn ra nụ cười hỏi.

“Rất đơn giản, vừa rồi nếu như không phải tiên sinh kịp tới, tỷ tỷ ta đã bị bà ta lột y phục, hất nước phân, kéo lê trên đường, treo lên cổng Phong Nguyệt Phường rồi!”


Đường Tiểu Bắc nhìn chằm chằm ánh mắt dần trở nên hung tợn của quận trưởng, mỉm cười nói: “Vậy thì cứ dựa theo cách của bà ta mà làm là được rồi”.

“Cô, giỏi lắm!”

Quận trưởng lạnh lùng nói với Đường Tiểu Bắc, xoay người nhìn Kim Phi: “Kim tiên sinh, cậu nói xem?”

Ông ta biết, Đường Tiểu Bắc chẳng qua chỉ là một quân cờ, người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là Kim Phi.

“Thế nào à?”, Kim Phi lắc đầu: “Ăn miếng trả miếng, ta cảm thấy vô cùng thích hợp”.

Đường Tiểu Bắc đã nói ra được những lời này trước áp lực lớn như núi, lúc này Kim Phi đương nhiên phải kiên quyết đứng về phía cô ấy rồi.

Nếu không sau này sao có thể dẫn dắt đội quân nữa.

“Kim tiên sinh, làm việc gì cũng phải chừa một đường lui, sau này còn dễ gặp mặt, cậu đừng quá quắt quá”.

Sự nhẫn nại của quận trưởng đã đạt tới giới hạn, các đường gân trên trán ông ta đã nổi lên.

“Sao nào, đại nhân thân là thái thú, lẽ nào định uy hiếp ta sao?”

Kim Phi cười khẩy, nheo mắt nói: “Vậy ta chỉ có thể tới kinh thành ẩn náu, tuy nhiên ta sẽ để lại vài người ở quận thành, khi nào cơn giận của quận trưởng đại nhân tiêu tan thì nhớ nói với họ một tiếng, ta sẽ quay về nói chuyện với đại nhân”.

“Cậu…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui