Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Bây giờ, bên ngoài trấn Ngư Khê có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền đầu tiên của nhà họ Hồng được xây dựng theo xưởng đóng thuyền cũ của gia đình Hồng Đào Bình, còn được gọi là xưởng đóng thuyền số 1.

Cái thứ hai là một xưởng đóng thuyền mới được xây dựng vào năm ngoái, để sản xuất các thuyền lớn, được gọi là xưởng. đóng thuyền số 2.

Trấn Viễn số 2, số 3 và thuyền lầu đều được sản xuất tại xưởng đóng thuyền số 2.

Xưởng đóng thuyền hiện có diện tích lớn nhất và có số lượng công nhân nhiều nhất được xây dựng gấp rút băng cách làm thêm giờ trong thời gian gần đây được gọi là xưởng đóng thuyền số 3.

Công việc chính của xưởng đóng thuyền số 3 là sản xuất tàu đánh cá. Mặc dù độ khó về kỹ thuật không cao nhưng phần lớn người lao động là người tị nạn với trình độ tay nghề khác nhau.


Quan trọng nhất, hầu hết tất cả những người tị nạn đều mù chữ và chưa bao giờ tham gia vào các ngành liên quan đến đóng tàu. Việc đào tạo họ thành những thợ đóng tàu có trình độ trong một thời gian ngắn là không thực tế.

Với thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, để nhanh chóng đưa xưởng đóng thuyền vào hoạt động, Mãn Thương và Khánh Mộ Lam đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Kim Phi. Họ chia quy trình đóng tàu đánh cá thành hơn mười bước.

Độ khó của việc đóng tàu đánh cá không cao, nhiều tàu đánh cá của ngư dân được các thợ mộc trong làng hoàn thành.

Sau khi Kim Phi chia quy trình làm việc thành hơn mười bước, độ khó càng giảm xuống. Mỗi bước đều yêu cầu công nhân xử lý các công việc đơn giản và người tị nạn không cần phải học toàn bộ kiến thức đóng tàu, chỉ cần học hỏi thật tốt bước mà họ được giao cho phụ trách là được.

Điều này không chỉ nâng cao hiệu quả công việc mà còn ngăn chặn rò rỉ kỹ thuật ở một mức độ nhất định.

Đây cũng là lợi thế của hoạt động theo dây chuyền läp ráp.

Do thời gian quá gấp, xưởng đóng thuyền số 3 mới chỉ hoàn thành khung cơ bản nhất, chưa kịp có thể tiến hành vận hành sản xuất thử nghiệm, các bản gỗ đã đến.

Vì vậy, đêm nay không chỉ đánh dấu việc xưởng đóng. thuyền số 3 chính thức bắt đầu sản xuất mà còn đánh dấu việc tiến hành sản xuất thử nghiệm.


Mặc dù Kim Phi đã đơn giản hóa từng bước hết mức có. thể nhưng những người tị nạn vẫn tay chân luống cuống như cũ.

Mãn Thương và Khánh Mộ Lam cả đêm cũng không có một giây phút nghỉ ngơi. Quy trình tới bước nào thì họ cũng theo sát bước đấy.

Hướng dẫn công nhân thực hành là việc mà Mãn Thương và các học trò của anh ta rất giỏi, không cần Kim Phi đích thân làm việc đó. Vì vậy, Kim Phi chỉ theo đến bước thứ hai, thấy Mãn Thương có thể xử lý tốt những chuyện này, quyết định không theo nữa.

Đang chuẩn bị quay về, thì thấy Trịnh Trì Viễn đi theo phía sau.

Gần đây Kim Phi cũng bận rộn và đã lâu không nói chuyện vui vẻ với Trịnh Trì Viễn. Vì bây giờ có chút thời gian rảnh nên y quyết định sẽ thảo luận những vấn đề liên quan sau khi đóng xong tàu đánh cá.


Trịnh Trì Viễn thật sự có rất nhiều vấn đề muốn bàn bạc với Kim Phi, nhưng vừa rồi thấy Kim Phi đang bận cho nên cũng không bước tới.

Thấy Kim Phi đi về phía mình, Trịnh Trì Viễn vội vàng chào hỏi: "Chào tiên sinh!"

"Lão Trịnh, gần đây ngài có bận lắm không?” Kim Phi mỉm cười chào hỏi Trịnh Trì Viễn: "Nhìn ngài gầy đi không ít”

Với tư cách là người lãnh đạo kép của thủy quân và Cục quản lý hàng hải, Trịnh Trì Viễn không chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của nhiều nơi trên Đông Hải mà còn chịu trách nhiệm đưa rong biển từ đảo Mạo Lãng trở về và vận chuyển gỗ về xưởng đóng thuyền.

Một số nhiệm vụ chồng chéo lên nhau và đè nặng lên Trịnh Trì Viễn, khiến anh ta bận rộn đến mức không có thời gian cởi quần áo khi đi ngủ. Anh ta chỉ cần ngã xuống giường và khi thức dậy là có thể xỏ giày và rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui