Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Hai ông cháu vốn không để ý, nhưng chiếc ca-nô dừng lại cạnh bè gỗ của họ.

Ông Quy thấy vị tướng quân vừa hét với mình cũng đang ở trên ca-nô bèn vội vàng đứng dậy.

Thủy Oa cũng từng nhìn thấy ca-nô trên sông, nhưng theo bản năng vẫn sợ con quái vật có tiếng vang lớn và còn có khói này nên không dám đến gần.

Lần thả bè này vẫn luôn có ca-nô mở đường, Thủy Oa thấy rất nhiều lần nên mới dần quen.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đứng gần ca-nô như vậy, không khỏi tò mò nhìn.

Boong thuyền của ca-nô không cao lắm, Trịnh Trì Viễn hoạt động trên thuyền quanh năm, anh ta không để thủy thủ dựng ván, và nhảy thẳng từ ca-nô xuống bè gỗ cùng với đội cận vệ.

Ông Quy đã thả bè trên sông nhiều năm, đã không ít lần gặp binh lính bắt chẹt người dân.

Tuy nói những người đó là binh lính, nhưng còn tàn nhẫn hơn thổ phỉ, để tỏ quyền lực của mình, hầu như lần nào cũng có người chết dưới tay họ.


Nhìn thấy Trịnh Trì Viễn lên thuyền, ông Quy còn nghĩ răng vừa rồi ông ấy đã xúc phạm Trịnh Trì Viễn, đối phương mới đến để tính sổ vì vậy ông ấy vội quỳ xuống đất: “Ta Lục Đại Quý được gặp quân gia!”

Thủy Oa nghe vậy, không khỏi nghiêng đầu nhìn ông Quy.

Đến bây giờ, cậu bé mới biết hóa ra ông Quy tên là Lục Đại Quý.

Thảo nào mọi người đều gọi ông ấy là ông Quy.

Ông Quy thấy Thủy Oa vẫn còn đứng ngây ngốc ở đó, vội vàng kéo Thủy Oa.

Lúc này Thủy Oa mới hết thất thần, vội quỳ xuống trước mặt Trịnh Trì Viễn..

Quỳ trên cây đại thụ tròn vo còn đau hơn nhiều so quỳ trên mặt đất, nhưng hai ông cháu đều không dám nhíu mày, sợ làm Trịnh Trì Viễn không vui sẽ gây khó dễ cho bọn họ.

Gần đây Trịnh Trì Viễn tiếp xúc nhiều với Kim Phi, phát hiện Kim Phi là người dễ gần, cũng thích những quan viên như vậy, vì vậy đã vô thức thay đổi theo hướng này.


Hơn nữa anh ta rất thích tài năng của Thủy Oa, muốn chiêu mộ cậu bé, không tỏ vẻ ta đây là tướng quân mà khiêm tốn nói với vẻ gần gũi: “Ơ kìa, quốc sư đại nhân sớm đã hủy bỏ lễ nghi quỳ lạy, hai người đứng dậy đi!”

Đội cận vệ ở sau cũng rất hiểu chuyện, nghe Trịnh Trì Viễn nói vậy thì nhanh chóng đi lên trước đỡ hai ông cháu dậy.

Nghe Trịnh Trì Viễn nói như vậy, trong lòng ông Quy thầm thở phào nhẹ nhõm.

Theo thái độ của Trịnh Trì Viễn, chắc hẳn anh ta không đến để gây chuyện.

Nhưng ông Quy nghĩ không ra, một tướng quân lại lên bè gỗ của mình làm gì?

Vì vậy ông ta đã cẩn thận chäp tay hỏi: “Không biết các vị quân gia có điều gì muốn chỉ bảo, ta chắc chắn không dám chối từ!”

“Không có gì cần chỉ bảo, ta đến tìm cậu bé!” Trịnh Trì Viễn chỉ vào người Thủy Oa. Ông Quy vừa nghe vậy, sắc mặt đã trở nên trắng bạch.

Ông Quy nghe vậy bèn quỳ xuống đất: “Quân gia tha mạng, ta không biết Đông Hải là địa bàn của ngài, không nên để Thủy Oa bắt cá của ngài! Quân gia muốn giết muốn xử như thế nào ta đều chịu, Thủy Oa vẫn còn là một đứa trẻ, xin quân gia đúng xử tội cậu bé!”

Vài năm trước có một lần thả bè, ông Quy thấy một nhóm binh lính, bọn họ nói đoạn sông Trường Giang đó là địa bàn của bọn họ, dù là nước sông hay cá trong nước đều là của bọn họ, ông Quy và những người khác bắt cá thì phải trả tiền.

Lúc ấy có một người thợ thả bè đã phản bác lại thì đã bị bọn lính đâm chết rồi vứt xuống sông.

Ông Quy nghĩ rằng Trịnh Trì Viễn cũng bắt chẹt họ bằng cách này vì vậy đã rất sợ hãi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui