Con cá to như vậy, tất nhiên lực cũng rất lớn, cho nên khi đuôi nó quất vào thắt lưng sẽ rất đau.
Thủy Oa vừa xoa eo vừa đá vào con cá to để trút giận: “Ngươi đánh ta! Ngươi đánh tai”
“Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa!”
Ông Quy kéo Thủy Oa, sau đó bẻ nhánh cây gần đó, đâm vào đầu cá.
Con cá to đang vùng vẫy vì bị Thủy Oa đá, lập tức ngừng giãy giụa.
Thủy Oa nhảy lên bè gỗ, sau đó rút con dao phay ra khỏi khúc gỗ lớn.
Trước khi Kim Phi đến thế giới này, ngành luyện sắt vẫn còn lạc hậu, nên đồ sắt ở Đại Khang sẽ có giá cực cao.
Con dao phay này được sư phụ của ông Quy truyền lại cho ông ấy, đã dùng mấy chục năm rồi, phần lưỡi dao đã mòn đi ít nhiều, nếu là đời trước, thì đã vứt đi từ lâu rồi.
Nhưng Ông Quy và Thủy Oa không những không ném đi, mà ngược lại cất giữ vô cùng cẩn thận.
Mỗi lần ra ngoài ông Quy đều phải mang theo bên người, khi lấy ra ngoài, ông ấy sẽ buộc con dao phay vào một cái thân cây lớn.
Ngộ nhỡ khi thả bè gặp phải nguy hiểm, hay bè bị tách ra, chỉ cần ông Quy không chết, thì vẫn có thể tìm được dao. phay.
Sở dĩ phải cẩn thận như vậy là vì con dao phay này là tài sản quý giá nhất của hai người, nếu bị mất, hai người sẽ không còn dụng cụ nào để mổ cá nữa.
Thủy Oa cầm dao phay đi đến bên cạnh con cá to, ngồi xổm xuống chuẩn bị mổ cá.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu bé thấy con cá to như vậy, trong lúc nhất thời cậu bé không biết phải xuống tay từ đâu.
Ông Quy cười cầm lấy con dao phay, vừa thuần thục xử lý con cá to, vừa nói: “Con cá này quá to, chúng ta không ăn hết, chờ lát nữa sẽ cho Hổ Tử thúc của cháu vài miếng, sau khi quay về ta sẽ dạy cháu làm món cá khô, nếu không ăn hết thì chúng ta sẽ ướp chúng.”
Cho dù bỏ đầu và xương của con cá to này, thì cũng phải nặng bảy tám mươi cân, đừng nói hai người, cho dù có đưa cho người thân thiết với bọn họ, trong thời gian ngắn cũng không thể ăn hết.
Thời tiết bây giờ rất nóng, nếu không ướp, sợ rằng để một hai ngày sẽ bị hỏng.
Mấy đứa trẻ ở độ tuổi như Thủy Oa rất hay tò mò về mọi thứ xung quanh, nên vừa giúp đỡ, vừa hỏi: “Ông Quy, nghe Hổ Tử thúc nói, muối ăn là dùng nước biển cô đặc thành, có thật không ạ?”
“Thật đấy” Ông Quy chỉ vào bãi biển bên trái, nói: “Cháu có thấy bãi đất bên kia không, chúng dùng để phơi muối, ngày xưa ở đây rất náo nhiệt, nhưng bây giờ quốc sư đại nhân đã tạo ra được muối ăn vừa chất lượng lại vừa rẻ, không cần phải đến Đông Hải kéo muối, nơi này đã trở nên sa sút.”
“Ông Quy, Xuyên Thục chúng ta có biển ư?” Thủy Oa hỏi tiếp.
“Ta chỉ biết Xuyên Thục khắp nơi đều là núi lớn, chưa từng nghe nói chỗ nào có biển.” Ông Quy cười trả lời.
“Không phải người vừa nói muối được làm từ nước biển sao, nếu Xuyên Thục chúng ta không có biển, thì quốc sư đại nhân lấy muối từ đâu?” Thủy Oa tiếp tục hỏi.
Mặc dù ông Quy là nhân vật được mọi người kính trọng, nhưng không có nhiều kiến thức về các khía cạnh khác, thậm chí đến cả mỏ muối ông ấy cũng chưa từng nghe qua.
Chẳng qua, ông Quy cũng không giả vờ là mình hiểu, mà ¡ nói: “Sao ta biết được, nếu ta biết, ta sẽ tự mình phơi muối:
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...