Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Lần đầu tiên nhìn thấy biển rộng sẽ bị choáng ngợp rồi cũng thích thú trước sự rộng lớn của nó, nhưng nhìn lâu lại thấy nhàm chán.
Thủy Oa nhìn một lúc rồi nhìn xuống nước biển dưới chân mình.
Lúc này nước biển chưa bị ô nhiễm bởi một tạp chất nào, nên có thể nhìn rõ đến những nơi sâu phía dưới.
Bất chợt Thủy Oa nhìn thấy một con cá biển dài bằng nửa người trưởng thành đang bơi dưới chân mình, cậu bé lập tức. phấn khởi.
Bình thường ở trong sông không thể nào nhìn thấy một con cá lớn như vậy, nếu bắt được nó thì cũng đủ cho mình và ông ăn mấy ngày.
Thủy Oa không hề suy nghĩ, bùm một cái đã lao xuống nước để đuổi theo con cá lớn.
Trên thuyền lầu hơi nước, Trịnh Trì Viễn đứng sau lan can im lặng nhìn chiếc bè gỗ như đang suy nghĩ tới chuyện gì đó, chợt anh ta nhìn thấy Thủy Oa lao xuống nước.
Nghĩ rằng có đứa trẻ thả bè nào mà không biết bơi? Thế nên Trịnh Trì Viễn cũng không để tâm.
Nhưng mấy phút sau Thủy Oa vẫn chưa ra khỏi mặt nước, Trịnh Trì Viễn đã không thể ngồi yên được nữa.
Tuy rằng anh ta và Thủy Oa không quen biết và cũng đã quen nhìn cảnh chết chóc, nhưng dù sao cũng là sinh mạng hơn nữa đó còn là một đứa trẻ, nếu cứ như vậy mà đuối nước chết đi thì quá đáng tiếc.
Thế nên Trịnh Trì Viễn quay qua hô với ông Quy đang ở ngoài xa: "Ông lão, cháu của ông rơi xuống nước rồi!"
Ông Quy nghe thấy tiếng gọi của Trịnh Trì Viễn thấy đối phương ăn mặc chỉnh chu là đã biết đây là nhân vật lớn, nên ông ấy cũng nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Quân gia, không sao đâu, Thủy Oa ngâm nước lớn lên, không chết đuối được đâu!"
Trịnh Trì Viễn nghe vậy lại sốt ruột lớn tiếng hét lên: "Ông lão, cậu bé đã ở trong nước lâu rồi!"
Ai ngờ, ông Quy vẫn xua tay ý nói Trịnh Trì Viễn không cần lo lắng.
“Ông lão này thật là, sao lại không quan tâm đến tính mạng của cháu mình vậy!”
Trịnh Trì Viễn giận đến mức vỗ vào lan can, đang định ra lệnh cho thủy thủ xuống cứu người thì bất ngờ nhìn thấy một bóng người lao ra khỏi mặt biển.
Nhìn kỹ hơn, còn không phải là đứa trẻ lúc nấy sao?
Đứa trẻ không chỉ tự mình trèo lên, mà còn ôm một con cá lớn cao gần bằng mình ở trong lòng.
Con cá lớn giấy giụa dữ đội, cái đuôi của nó đập vào eo đứa trẻ phát ra tiếng bạch bạch bạch nhưng đứa trẻ vẫn không quan tâm mà ôm chặt lấy con cá lớn không buông tay.
Cậu bé cười toe toét, phấn khích hét lên với ông lão trên bè: "Ông ơi, xem cháu bắt được gì này? Một con cá lớn như vậy, đủ cho chúng ta ăn mấy ngày rồi!”
"Đứa nhỏ ngốc này, để xa ra chút, eo sắp bị con cá đập gãy rồi kìa!” Ông Quy lớn tiếng kêu lên.
Đứa trẻ bơi giỏi nước đến mức vừa có thể ôm con cá bơi đi, vừa có thể lộ nửa cơ thể ra ngoài.
Nghe lời ông Quy nói, đứa trẻ mới phản ứng lại rồi trâm xuống một chút.
Cứ như vậy, cái đuôi con cá lớn đập nước sẽ phát ra mặt trước, đến khi quất đuôi vào eo cậu bé sẽ không còn mạnh nữa.
Trịnh Trì Viễn trợn mắt há mồm khi nhìn thấy Thủy Oa ôm con cá lớn bước đi trên biển như đi trên mặt đất.
Anh ta biết loại cá lớn trong lòng đứa trẻ, nó bơi cực nhanh. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Trịnh Trì Viễn cũng sẽ không tin được lại có một đứa trẻ có thể đuổi kịp một con cá lớn như vậy ở dưới biển.
Thủy Oa không chỉ đuổi kịp, còn bắt được nó mang lên bờ.
Thủy quân quanh năm phải sống trên mặt nước, biết bơi là điều kiện cơ bản để vào đội thủy quân.
Trịnh Trì Viễn là người phụ trách thủy quân, mấy năm qua anh ta cũng đã chứng kiến vô số thủy thủ có kỹ năng bơi tốt nhưng đây là lần đầu tiên Trịnh Trì Viễn nhìn thấy một người có kỹ năng bơi tốt như Thủy Oa, anh ta không khỏi nỗi lên tâm mến nhân tài, hai mät chăm chú nhìn cậu bé ôm con cá lớn về bè.
Ném con cá lớn lên bè rồi Thủy Oa cũng tự mình trèo lên bè.
Lúc này Thủy Oa mới rảnh tay xoa eo, cái bụng đã bị con cá lớn đánh đỏ bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...