Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Nước biển rất giàu chất muối, sau khi uống vào sế làm tăng áp suất thẩm thấu trong cơ thể, kích thích vỏ não sinh ra cảm giác khát.
Đó cũng chính là lý do khiến thường ngày ăn đồ quá mặn thì sẽ khát nước.
Nhưng ông Quy lại không biết một chữ nào, thế sao lại biết chuyện này?
Suy nghĩ một lát, ông ấy läc đầu: “Ta cũng không biết, nhưng ta nghe Quốc sư đại nhân là Kim tiên sinh trên thông thiên văn dưới tường địa lý nói, trên đời này không có chuyện gì mà ngài ấy không biết. Sau này nếu cháu có cơ hội gặp được Quốc sư đại nhân thì có thể hỏi ngài ấy một chút."
Thả bè là chuyện vô cùng nguy hiểm, và có ba việc cấm ky không nên đi.
Đêm tối không đi, tuyết lớn sương mù dày không đi, trời có gió lớn không đi.
Bây giờ đang là mùa hè nên hiếm khi xuất hiện tuyết lớn sương mù dày, biết ở Đông Hải đang thiếu củi trầm trọng nên gặp ngày trời có gió cũng phải lên đường.
Nhưng là ban đêm thì nhất định không thể lên đường. Đêm đến, công nhân thả bè sẽ đưa bè gỗ lên bờ.
Mặc dù Trương Lương và Khánh Hoài đã đến Giang Nam nhưng nạn cướp biển trên Trường Giang vẫn nghiêm trọng như cũ, nhất là vào ban đêm thì bọn thủy tặc càng hoành hành ngang ngược.
Để đề phòng bọn thủy tặc làm hại công nhân thả bè, nên đêm đến là đội hộ tống sẽ tập hợp những công nhân thả bè lại để bảo vệ họ.
Trong đêm dài, khi mọi người rảnh rỗi thì những nhân viên hộ tống đã vào nam ra bắc sẽ kể mấy câu chuyện xưa.
Kim Phi là nhân vật mà tất cả nhân viên hộ tống đều không thể không nói đến khi kể chuyện, đồng thời y cũng là nhân vật chính trong hầu hết các câu chuyện.
Đứa trẻ ở độ tuổi Thủy Oa thường dễ sinh ra cảm giác sùng bái kẻ mạnh, trước đây ở quê nghe báo đã thường nghe được tên của Kim Phi.
Tuy nhiên không phải lúc nào nhật báo Kim Xuyên cũng đưa tin về những chuyện liên quan đến Kim Phi, vả lại ông Quy. đã quá già để làm công cuộc ra công cứu giúp, Thủy Oa còn phải đánh bắt cá để nuôi gia đình nên cũng không có nhiều thời gian để nghe.
Bây giờ nghe nhân viên hộ tống kể mấy câu chuyện mà cơ bản đều là chuyện về Kim Phi. Thủy Oa đã lập tức bị thu hút, cũng nảy sinh sự sùng bái và tò mò mãnh liệt đối với y.
Nghe thấy ông Quy nói về Kim Phi, ánh mắt Thủy Oa chợt sáng lên: “Ông Quy, chúng ta thật sự có thể gặp được Quốc sư đại nhân sao?”
“Nghe nhân viên hộ tống nói gần đây Quốc sư đại nhân bận rộn đóng thuyền ở Đông Hải, nên thường xuất hiện ở xưởng đóng thuyền. Nếu may mắn, thì có thể nhìn thấy ngài ấy." Ông Quy trả lời.
"Vậy thì tốt quá, nếu có thể gặp quốc sư đại nhân cháu sẽ hỏi ngài ấy tại sao càng uống nước biển càng khát."
Thủy Oa hỏi: "Ông nghĩ Quốc sư đại nhân có giải thích cho cháu biết không?"
"Nhật báo Kim Xuyên nói Quốc sư đại nhân là người rất bình dị dễ gần, đối xử với trẻ nhỏ lại càng tốt hơn."
Ông Quy nói: "Không phải cháu cũng biết học đường ở trấn trên của chúng ta sao, đó là do Quốc sư đại nhân mở ra, đi học đều là miễn phí. Một cơ hội tốt như vậy, mà con lừa ngoan cố như cháu lại không muốn đi!”
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đi học ông Quy đều tức giận. Sống hơn nửa đời người, ông Quy đã quá hiểu rõ tầm quan trọng của việc học nên sau khi biết tin, ông ấy bèn ghi danh cho Thủy Oa ngay.
Tiếc là ông ấy có nói gì thì Thủy Oa cũng không muốn đi, lần đầu tiên cậu bé được nếm đòn roi của ông Quy cũng là chuyện này, cuối cùng Thủy Oa vẫn ngoan cố gân cổ lên nói có đánh chết cũng không đi.
Ông Quy biết Thủy Oa sợ mình đi học thì không rảnh bắt cá rồi hai người sẽ đói chết nên mới không muốn đi, như vậy. làm sao ông ấy nỡ lòng đánh chết cậu bé được? Cũng đành thuận theo cậu bé.
Nhưng mỗi lần nhắc đến chuyện trường học, ông Quy cứ phải căn nhăn một hồi.
Thủy Oa sợ ông Quy cän nhẵn nên quay người đi ngồi trên mép bè, bỏ hai chân xuống nước vừa vung vảy vừa ngắm nhìn biển cả vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...