Khi Cửu công chúa biết được chủ mưu phía sau kế hoạch hiểm độc này chính là Tấn Vương, bên ngoài cô ấy tỏ vẻ bình tĩnh cực kỳ, nhưng bên trong thực ra cô ấy vô cùng phẫn nộ.
Trong đông đảo con cháu hoàng gia, Cửu công chúa tán thưởng hai người nhất, một người là Tứ hoàng tử Trần Chinh, người còn lại chính là Tấn vương.
Nhưng chính hai người mà cô ấy lấy làm khen ngợi, lại đều phản bội, đẩy Đại Khang lúc đó vốn đã vô cùng nguy hiểm vào vực sâu không đáy.
Nếu Kim Phi không xuất hiện, liên tiếp ngăn cản Đảng Hạng, Đông Man và Thổ Phiên xâm lấn, thì hiện tại có khi Đại Khang đã bị diệt vong rồi!
Có thể nói, yêu càng sâu, hận càng đậm, chính bởi vì trước đó cô ấy từng khen ngợi họ, mà giờ Cửu công chúa càng thống hận Trần Chinh và Tấn vương hơn.
Bởi vì bọn họ mà đôi khi Cửu công chúa sẽ có cảm giác mình không biết nhìn người.
Trần Chinh thì không nói làm gì, bởi vì hẳn thiếu nền móng, sau khi giết cha đoạt vị thì hắn vẫn như chó nhà có tang, kinh hoảng từng ngày, giờ đã không còn đáng để nhắc tới hắn nữa.
Nhưng Tấn vương ở đất Tấn có cơ sở thâm hậu, giờ ông †a còn hợp tác với Đảng Hạng, nên ông ta là mối uy hiếp rất lớn đối với Đại Khang.
Nếu hiện giờ có thể tìm được Tấn Vương, thì Cửu công chúa chäc chän sẽ không hề do dự mà giết ông ta.
Xử lý xong chuyện của Tấn Vương, lúc này Cửu công chúa mới triệu kiến Tiểu Ngọc, Nguyên Thái Vi, Thiết Thế Hâm và thành viên trong viện Khu Mật họp.
Lần họp này tuy quy mô không lớn, nhưng vẫn được diễn ra liên tục từ trưa tới tận buổi sáng hôm sau.
Nếu không phải Thiết Thế Hâm và hai quan viên khác đã quá lớn tuổi, sức khỏe không kham nổi, thì chỉ sợ cuộc họp. còn chưa chấm dứt.
Nhóm người Thiết Thế Hâm trở về nghỉ ngơi vài tiếng, rồi cuối buổi chiều lại tập hợp ở Ngự Thư Phòng.
Chẳng qua lần này có thêm vài người mới.
Những người này đều là người được Cục tình báo dựa theo yêu cầu của Cửu công chúa tìm ra, họ hoặc là người quen đốn củi, hoặc là người quen tình hình sông nước Giang Nam, hoặc là người quen đi thuyền.
Sau khi nghiên cứu và thảo luận liên tục ba ngày, viện Khu Mật cuối cùng lên được một kế hoạch chỉ tiết vận động người dân Xuyên Thục và Giang Nam đốn củi.
Sau khi kế hoạch được trình lên cho Cửu công chúa xác nhận, nhân viên hộ tống truyền lệnh cho Khánh Hâm Nghiêu đầu tiên.
Khánh Hâm Nghiêu nhận được thông báo của Cửu công chúa từ mấy ngày trước, anh ta đã hoàn thành việc chuẩn bị đốn củi rồi.
Sau khi được lệnh, Khánh Hâm Nghiêu lập tức bắt đầu vận động người dân.
Công cuộc cứu giúp đã được tiến hành ở Xuyên Thục hơn một năm, hiện tại rất nhiều hạng mục đã được chấm dứt.
Thông qua công cuộc này, người dân không những đã được giải quyết vấn đề sống còn, mà họ còn được cải thiện cuộc sống của mình.
Hiện giờ công cuộc cứu giúp đã chấm dứt, tuy đa số người dân Xuyên Thục đã không còn nguy cơ trong cuộc sống nữa, nhưng họ từng được hưởng những ngày tháng có tiền công tuyệt vời kia, nên ai cũng không muốn quay lại cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai nữa.
Cho nên khi Khánh Hâm Nghiêu vừa thông báo tin tức muốn chiêu mộ công nhân đốn củi, thì ngay sau đó có vô số người đến hưởng ứng lệnh triệu tập.
Lực lượng của quần chúng là vô cùng vô tận, khi triều đình muốn làm một chuyện, hơn nữa chuyện này còn phù hợp với ích lợi của quần chúng, được quần chúng ủng hộ, thì sức. người được bộc phát to lớn đến mức đủ để san sông dời núi.
Chỉ với vài ngày ngắn ngủi, trong những cánh rừng sâu hoang vu vắng vẻ của Xuyên Thục, xuất hiện từng đội từng tội người cầm rìu trong tay.
Bọn họ dựa theo yêu cầu của Kim Phi, chém gãy một gốc cây lớn không biết đã sống bao năm.
Theo quan sát của phi thuyền bay ngang qua thì thấy trên những đỉnh núi to nhỏ khác nhau, nơi nơi đều có bóng người hoạt động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...