Giọng của Cửu công chúa không quá lớn, nhưng lời nói ra lại vô cùng lạnh lùng.
Lời cô ấy nói ra nghĩa là hàng trăm cái đầu sẽ lìa khỏi cổ. “Đáng chết!” Quan Hạ Nhi luôn hiền lành lúc này cũng nổi lên sát tâm.
Kim Phi nghe vậy cũng khẽ cau mày, suy nghĩ được mất trong đó.
Ý đồ của hai nhà thật sự quá độc ác, thế mà lại dám vây công xưởng đóng thuyền, dồn bọn họ vào chỗ chết.
Nhân vật quan trọng trong chính quyền Xuyên Thục là Kim Phi và Cửu công chúa, bây giờ bọn họ đều đang ở xưởng đóng thuyền, nếu để ý đồ của nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu được thực hiện, Kim Phi và Cửu Công Chúa rất có thể sẽ bị dân chúng kích động xé thành trăm mảnh.
Đến lúc đó, chính quyền Xuyên Thục sẽ lập tức sụp đổ, toàn bộ Đại Khang cũng sẽ trở nên hỗn loạn hơn rất nhiều so với trước đây, trong khoảng thời gian mấy chục năm rất khó mà ổn định lại được.
Trong mấy chục năn đó sẽ có biết bao nhiêu người dân chết oan, Kim Phi không tài nào tưởng tượng được.
Đây không phải vì Kim Phi tự phụ về bản thân mà là vì sức ảnh hưởng hiện tại của y đã đủ để thế giới này phải chấn động.
Thứ hai là vì bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh.
Thế cục hiện giờ của Giang Nam và Trung Nguyên quá nghiêm trọng, vào thời điểm thế này, nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu vẫn đang muốn làm chuyện ác, nhất định phải dùng thủ đoạn trấn áp tàn bạo nhất, nếu không những hào thân thế gia khác thấy gây chuyện cũng sẽ không phải chịu hình phạt quá nghiêm trọng, nhất định sẽ hùa theo.
Hơn nữa nếu giống như Quan Hạ Nhi nói, hai nhà đều sợ nhân viên hộ tống tới thanh toán như vậy đã đủ để chứng minh bọn họ không phải là người tốt, sợ răng đã làm không ít chuyện hại người dân.
Huống gì người nuôi ưng ở Đại Khang rất ít, bọn họ lập tức thả nhiều chim ưng ra ngoài như vậy, tám phần là có liên quan tới Đông Man và Đảng Hạng.
Hào thân thế gia kiểu này, không giết thì chẳng lẽ giữ lại ăn Tết à?
Dù nhân viên hộ tống đã cử hành đại hội xét xử, người hai nhà đoán chừng cũng không có mấy ai sống được.
Kim Phi có thể hiểu được quyết định của Cửu Công Chúa, nhưng y vẫn cho rằng người nào phạm tội thì người đó chịu phạt, phản đối những hình phạt liên quan tới việc tịch thu tài sản và diệt tộc.
Trong công văn hình pháp chính quyền Xuyên Thục mới ban hành cũng đã phế bỏ các điều khoản tội liên đới.
Kim Phi nghĩ mãi rồi vẫn nói: “Nhà họ Vũ Văn và nhà họ Chu dù tội ác vô biên, trình tự phải đi vẫn phải đi, những người kia không tham gia chuyện này, bình thường cũng không chèn ép dân chúng, trẻ con và người hai gia tộc, không có tội thì không nên bị vạ lây.”
“Phu quân, ta biết chàng có tấm lòng nhân hậu, nhưng hào tộc kiểu này và dân chúng bình thường không giống nhau, bọn họ đã di dời gia sản trước khi mọi chuyện bắt đầu, nếu không nhổ cỏ tận gốc, người đời sau của bọn họ lợi dụng những tài phú này rất có thể sẽ gây ra đại loạn!” Cửu công chúa nhắc nhở.
Một phân tiền làm khó anh hùng, dù cho dân chúng bình thường có bất mãn với triều đình, trong tay không có tiền có làm loạn cũng không làm ra sóng gió gì, nhiều nhất là giết vài người dân tay không tấc sắt cho hả giận, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào đến quan viên triều đình lúc nào cũng có hộ vệ bảo vệ cả.
Nhưng đời sau của những hào thân thế gia kia thì khác, đời trước của bọn họ thường tin vào nguyên tắc thỏ khôn có ba hang, vào thời kỳ hưng thịnh sẽ di dời tài sản, lỡ như gia tộc suy thoái thì con cháu đời sau cũng có thể dựa vào những tài sản này để vực dậy.
Cộng thêm giao thông và thông tin liên lạc ở thời đại phong kiến vẫn vô cùng lạc hậu, triều đình cũng không thể quản lý hết tất cả các địa phương, vì để đề phòng đời sau hào tộc gây ra đại loạn, sách lược của triều đình với hào tộc vẫn luôn là không ra tay thì thôi, một khi ra tay là phải nhổ cỏ tận gốc.
“Nước không pháp thì không thể trị, dân không pháp thì không thể lập, nếu triều đình lập ra luật pháp thì chúng ta nên làm gương tuân thủ, nếu không thì lập ra pháp luận còn ý nghĩa gì nữa?”
Kim Phi nói: “Bất kể triều đình làm gì thì lúc nào cũng có người bất mãn với triều đình, điều này cũng không thể trở thành lý do để liên đới, thời kỳ hào tộc mạnh mẽ nhất ông đây còn không sợ bọn họ, huống gì là mấy người người đời sau sa sút chứ?
Không có gia tộc làm chỗ dựa, bọn họ cứ sống được đã rồi hãy nói.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...