Dân chúng bên dưới lần lượt giơ túi tiền lên, muốn mua rong biển.
Hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Nhân viên thương hội cầm chiêng đã gõ rất nhiều lần, có có thể át được tiếng huyên náo.
"Mọi người đừng lo lắng, nghe ta nói xong đã!" Nhân viên thương hội dở khóc dở cười nói.
Lúc này người dân mới nhớ lại, vừa rồi nhân viên thương hội nói răng có bốn loại rong biển, bây giờ mới chỉ nói một loại.
Vì vậy họ lần lượt ngậm miệng lại, nhìn nhân viên thương. hội.
"Đây là hàng loại ba, độ dài hơn một thước rưỡi, vị trí dày nhất là hơn một đồng tiền, ít lỗ thủng và đốm vàng hơn chút, mỗi cân hai mươi văn tiền!"
Sau khi nhân viên thương hội giới thiệu hàng loại 3, lại cầm một bó lên: "Đây là hàng loại hai, độ dài mỗi một dải đều là trên ba thước, chỗ dày nhất phải hơn hai đồng tiền, càng ít lỗ thủng và lá vàng hơn, mỗi cân năm mươi văn tiền!"
Giới thiệu xong hàng loại 2, anh ta lại cầm bó cuối cùng lên: "Đây là hàng loại một, độ dài mỗi dải đều hơn năm thước, chỗ dày nhất phải hơn ba đồng tiền, dường như không có lỗ thủng và lá vàng, loại rong biển này, một trăm cân cũng chưa chọn được ra một cân, cho nên định giá mỗi cần là năm trăm văn tiền!"
Dự tính ban đầu của Kim Phi mò vớt rong biển thực sự là để giải quyết vấn đề thực phẩm và bệnh bướu cổ của người dân, không hề nghĩ đến việc kiếm tiền.
Nhưng Đường Tiểu Bắc là người phụ trách thương hội và hợp tác xã mua bán không thể không suy nghĩ đến việc kiếm tiền.
Dẫu sao thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã nuôi nhiều công nhân như vậy, lại là một trong những nguồn kinh tế quan trọng nhất của triều đình, không kiếm tiền thì sợ răng sẽ nhanh chóng bị đóng cửa mất.
Cho nên, Đường Tiểu Bắc đã dựa theo chất lượng của rong biển để xây dựng các loại và giá cả khác nhau.
Người dân bình thường có thể mua các sản phẩm hàng loại ba, bốn, người có tiền muốn theo đuổi chất lượng cuộc sống cao hơn đương nhiên có thể lựa chọn tốt hơn.
Đây cũng là lý do tại sao giá các sản phẩm hàng loại ba và bốn hơi thấp, trong khi giá của hàng loại một và hàng loại hai lại được tăng cao lên.
Đặc biệt là hàng loại một, giá gấp mười lần hàng loại hai và gấp năm mươi lần hàng loại bốn!
Đường Tiểu Bắc cũng không lo lắng không có người mua, dù sao so sánh và khoe khoang là bản tính của con người, nó luôn mang lại cho người có tiền có cơ hội thể hiện cảm giác ưu việt.
Giống như những hàng xa xỉ phẩm của Kim Phi kiếp. trước, hoàn toàn không nói đến tính thực dụng gì, nhưng vẫn có rất nhiều người có tiền đổ xô vào, cố gắng mua được một cái túi giá cao, đẩy lên vị trí giàu nhất thế giới.
'Thứ những người có tiền này quan tâm không phải là tính thực dụng, mà là cảm giác ưu việt mà hàng xa xỉ phẩm mang lại.
Cho nên hàng loại một càng đắt, ngược lại có thể sẽ bán được càng tốt hơn!
Đây chính là nhân tính.
Quả nhiên, ngay sau khi nhân viên thương hội vừa dứt lời, ông Dương đã giơ cánh tay lên hét lên đầu tiên: "Tiểu ca, cho ta hai cân hàng loại một!"
"Ông Dương, ngươi điên rồi sao, hai cân hàng loại một bằng với một lượng bạc đó, cho dù con gái của ngươi kiếm được tiền, cũng không thể lãng phí như vậy được chứ?"
Hàng xóm có quan hệ tốt ở bên cạnh trợn mắt khuyên can.
Nhưng ông Dương không nghe, trong ánh mắt hâm mộ của đám người, ông ta lấy túi tiền ra mua hai cân hàng loại một, hỏi: "Tiểu ca, thứ này ăn như thế nào?"
"Đúng rồi, quên biểu diễn cho mọi người mất!"
Nhân viên thương hội nói, bê một chậu nước tới, giải thích: "Rong biển là hàng phơi khô, trước khi ăn phải ngâm như mộc nhĩ vậy, ngâm nước lạnh trong hai giờ, ngâm nước ấm một giờ, phải thêm ít giấm trắng, trong thời gian hai ấm trà thì sẽ nở ral"
Nói xong lại bưng một cái chậu sát từ phía sau ra: "Sau khi ngâm xong rong biển sẽ như thế này, có thể hầm thịt, hoặc có thể nấu chín rồi trộn với rau."
Nói xong, anh ta ra dấu tay về phía sau, hai nhân viên khác mỗi người bưng một chậu rau trộn rong biển ra, đặt lên trên bàn, sau đó đặt một mảnh giấy lớn bằng bàn tay ra trước chậu sắt, trên mỗi mảnh giấy đặt một hai cây rong biển.
"Đây chính là rau trộn rong biển, mọi người có thể nếm thử"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...