Một ông già đứng ở bên cạnh họ nghe vậy, vỗ bắp đùi một cái mạnh, lớn tiếng nói:
"Con gái ta làm xưởng dệt ở Kim Xuyên, con bé nói trong xưởng gần đây đang nghiên cứu nhuộm vải, nhưng vì chưa tìm ra cách bào chế thuốc nhuộm, bình thường nhuộm hư: một ít vải, các ngươi nói xem, những thứ này có phải là vải nhuộm hư không, bày ra để tiện bán cho chúng ta?”
Một số người dân xung quanh nghe thấy lời của ông ta, lần lượt xoay đầu lại.
Trước đây, xưởng dệt mới thành lập, lúc tiến hành tuyển công nhân quy mô lớn, cô nương đi ứng tuyển đều là người trong trấn, người trong thành trong huyện phủ đi rất ít.
Sau này phúc lợi đãi ngộ trong xưởng truyền ra, rất nhiều người trong thành đều hối hận không thôi.
Đáng tiếc lúc đó các công nhân trong xưởng dưới trướng Kim Phi tuyển đủ rồi, muốn vào cũng không vào được.
Cho nên nghe được con gái của ông già này làm việc ở xưởng dệt, rất nhiều người dân xung quanh đều tỏa ra ánh mắt ngưỡng mộ.
Ông già cũng nhướng lông mày đắc ý.
Một ông già khác quen ông ta nhìn nhìn chướng mắt, bĩu môi nói: "Ông Dương, đừng khoe khoang, không phải là có con gái làm việc ở xưởng dệt thôi sao, hà cớ gì mỗi ngày đều nhắc vậy?"
Lúc nhỏ con gái của nhà ông Dương bị thương, lớn lên bước đi có chút khập khiễng, giống như Quan Hạ Nhi, cô ấy tham gia nhiều lần đội đưa dâu cũng không gả đi được, là đồ của nợ nổi tiếng xung quanh, chủ yếu ở trong nhà kéo sợi và giúp người ta giặt quần áo.
Sau này ca ca của cô ấy cưới vợ, tẩu tẩu nhìn cô ấy không vừa mắt, lại làm khó đủ điều, bình thường một hai ngày cũng không cho cô ấy ăn một bữa cơm.
Cô nương đói bụng đến mức không chịu nổi, phải đi đến nông thôn tìm nơi nương tựa, ngẫu nhiên đang lúc biết được. xưởng dệt tuyển công nhân, nên muốn thử một lần đi đăng ký.
Cô ấy là người giỏi kéo sợi, tốc độ kéo sợi rất nhanh, thuận lợi được chọn vào.
Sau khi vào xưởng, vì biểu hiện xuất säc nhất, rất nhanh được thăng cấp làm đội trưởng, cho dù là lãnh đạo nhỏ, đãi ngộ cũng theo đó tăng lên.
Cô nương đó mỗi tháng đều sẽ theo đội xe của thương hội về thăm cha mẹ, tiền lương nhận được phần lớn cũng giao cho họ.
Trước đây, những hàng xóm không chịu lấy cô nương đó, đều vì thế mà hối hận không thôi.
Đáng tiếc hiện tại cô nương đã làm người yêu của một nhân viên hộ tống, bọn họ đã không còn cơ hội rồi.
Ông lão nói điều ác ý này là hàng xóm của ông Dương, trong nhà có một cậu con trai, trước đây ông Dương nhiều lần đi tới cửa cầu hôn, đều bị từ chối, còn chịu nhiều lời chế nhạo.
Bây giờ cô nương có tiền đồ, ông Dương ra ngoài đều hãnh diện.
Nghe được lời nói độc địa của người kia, ông Dương lập tức không vui: "Ông Từ, ta thích khoe khoang đấy, ngươi quản được sao? Có bản lĩnh bảo con trai ngươi cũng đi đi, xem mọi người ở xưởng dệt có cần cậu ta không?
Thế nào, ta vừa nói hai câu đã đỏ mắt ư? Không ngại nói cho ngươi biết, con gái của ta tháng trước được thăng cấp. thành đội trưởng, quản lý mấy chục người dưới tay, bây giờ còn tham gia đội xóa mù chữ trong xưởng, đã có thể biết mấy trăm chữ, chờ con bé biết đến một nghìn chữ, là có thể đi thi chủ nhiệm xưởng rồi!
Nói ra không sợ ngươi chê cười, con gái ta còn dạy ta biết không ít chữ đấy!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức truyền đến một âm thanh thán phục.
Các xưởng dưới trướng Kim Phi có địa vị giống như nhà máy quốc doanh kiếp trước, có thể làm việc ở đây đủ để làm gia đình chém gió khoe khoang.
Trong mắt người dân, chủ nhiệm xưởng càng là một đại quan cao không thể leo tới.
Cho dù con gái ông Dương có thể thi đậu hay không, chỉ với tư cách đi thi này, đối với người dân bình thường mà nói, cũng đã rất giỏi rồi.
Ông Từ bị ông Dương chọc tức đến mức cổ và mặt đỏ bừng, hết lần này tới lần khác lại không cách nào phản bác.
Ai bảo con trai của ông ta liên tục tham gia nhiều lần kiểm tra làm nhân viên hộ tống, đều bị từ chối chứ?
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể chỉ vào bảng hiệu đổi chủ đề: "Ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi nói xem trên bảng hiệu này viết cái gì đi?"
Lần này đến phiên ông Dương trợn tròn mắt.
Con gái của ông ta có thể biết mấy trăm chữ là thật, nhưng ông ta một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Ông ta vừa nói biết chữ chỉ là khoe khoang mà thôi
Nhưng khi đứng trước mặt kẻ thù cũ, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không thì chẳng phải là tự tát vào mặt sao?
Lúc ông ta đang nghĩ cách thì nhân viên thương hội gõ chiêng đồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...