Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

“Không giống nhau ư?”

Cửu công chúa vừa mới lấy lại bình tĩnh, lại lần nữa trở nên căng thẳng.

Thiết Thế Hâm vẫn luôn không nói gì đứng ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.

Cửu công chúa lấy ống nhòm từ tay Quan Hạ Nhi, nhìn về phía thuyền Trấn Viễn số 2.

Vừa nãy, Trấn Viễn số 2 ở rất xa, cho dù có ống nhòm, Cửu công chúa cũng không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 chất đầy đồ vật.

Bây giờ Trấn Viễn số 2 cách không còn xa nữa, Cửu công chúa nhìn qua ống nhòm thấy đồ chất trên boong thuyền quả thực khác với rong biển mà Kim Phi gửi về lần trước.

Lần trước rong biển gửi về ướt sườn sượt, màu xanh đen, nhưng những thứ chất trên boong thuyền Trấn Viễn số 2 lại khô ráo, hơn nữa còn giống như những miếng vải rách nhăn nhúm.

Cửu công chúa đã đặt nhiều kì vọng vào rong biển, thậm chí còn yêu cầu Thiết Thế Hâm cùng viện Khu Mật làm thêm giờ, căn cứ vào số lượng nhân khẩu từng vùng, số lượng nạn nhân đã báo cáo lên, tính toán số lượng rong biển và lương thực cần cung cấp cho các địa phương khác nhau.


Nếu rong biển xảy ra vấn đề gì, thì sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của Cửu công chúa.

Cửu công chúa cũng không ngồi yên được nữa, lập tức bảo Châu Nhi sắp xếp người đợi ở bến tàu.

Ngay khi Trấn Viễn số 2 dừng lại, thị vệ của Cửu công chúa đã lập tức gọi thuyền trưởng Trấn Viễn số 2 đến.

“Tham kiến bệ hạ!”

Thuyền trưởng khom người hành lễ: “Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuết”

“Thứ các ngươi đang chở trên thuyền là cái gì?” Cửu công chúa hỏi.

Thiết Thế Hâm và những đại thần khác cũng vểnh tai lên nghe.

“Thưa bệ hạ, là rong biển ạ!” Thuyền trưởng trả lời. “Vì sao lại khác với rong biển gửi về lần trước?” Cửu công chúa lại hỏi: “Rong biển gửi về lần trước vừa mềm vừa xanh, tại sao rong biển đang chở kia lại giống miếng vải rách vậy?”


“Thưa bệ hạ, vi thần không biết rong biển gửi về lần trước như thế nào, nhưng dựa theo miêu tả của bệ hạ, có lẽ đó là rong biển tươi vẫn còn ướt, còn rong biển vi thần chở trên thuyền là rong biển đã được phơi khô.” Thuyền trưởng giải thích.

“Rong biển đã được phơi khô hả?” Cửu công chúa ngạc. nhiên.

“Đúng vậy thuyền trưởng nói: “Rong biển ướt vừa được lấy từ biển lên rất dễ bị thối rữa, hơn nữa vô cùng nhầy nhụa, không thích hợp để vận chuyển đường dài, vì vậy quốc sư đại nhân đã yêu cầu Tả xưởng trưởng xây dựng một sân phơi ở Đông Hải, sau khi rong biển được phơi khô mới vận chuyển trở về, như vậy trọng lượng của rong biển có thể giảm nhẹ đi nhiều lần, chiếm ít diện tích hơn, chúng ta cũng có thể chở nhiều hơn.

Khi sử dụng, chỉ cần ngâm giống với mộc nhĩ đã phơi khô là được.

“Thì ra là như vậy!”

Trong rừng núi ở Xuyên Thục có không ít mộc nhĩ và nấm, người dân vùng núi sau khi hái, nếu ăn không hết, họ sẽ phơi khô rồi bảo quản.

Chỉ là Cửu công chúa khá lạ lãm với rong biển, không biết rắng rong biển có thể phơi khô, sau khi nghe thuyền trưởng giải thích, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống.

Quan Hạ Nhi tò mò hỏi: “Rong biển sau khi phơi xong thì khi ăn vị sẽ như thế nào?”

“Thưa phu nhân, vị của nó không khác là mấy so với rong biển tươi mới”, thuyền trưởng trả lời: “Tả xưởng trưởng đã cho người lựa chọn những sản phẩm có chất lượng tốt, còn có một số hải sản là đặc sản của Đông Hải, để vi thần mang về cho phu nhân!”

Nói xong, thuyền trưởng vẫy tay ra phía sau, một số nhân công trên thuyền khiêng 1 rương gỗ và 1 thùng gỗ lớn đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui