Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Bãi đất trống phía trước thuyền lầu có đặt một cái bàn, trên bàn có một con cá lớn dài một mét, nó còn được buộc: một tấm vải đỏ.
Trước mặt con cá lớn là một cái lư hương đang cắm ba cây nhang.
Đây là nghỉ thức trước khi thuyền được xuống nước, cầu mong Long Vương phù hộ cho thuyền mới được thuận buồm xuôi gió.
Tiếng hoan hô vừa rồi có lẽ là tiếng reo hò của các nhân công trên thuyền trong nghỉ thức, nó có ý nghĩa tương tự với múa lân ở Trung Nguyên.
Hiện tại, mỗi khi Kim Phi ra ngoài đều phải đi cùng hộ vệ, nhiều người đi vào xưởng đóng tàu thế này đã thu hút sự chú ý của các nhận công trên thuyền, mọi người rối rít nhìn xem.
Mãn Thương và Hồng Đào Bình đang đứng xếp hàng trước bàn cũng quay đầu lại.
Thấy Kim Phi đến, hai người vội vàng đi đến đón.
“Tiên sinh, máy hơi nước trên thuyền lầu đã được chế tạo ra rồit"
Bởi vì chuyện của Hồng Nhị, dạo gần đây Hồng Đào Bình không có tâm trạng cho lắm, lần này anh ta kích động đến mức môi cũng run run.
Lần lắp ráp thuyền lầu này đã hoàn toàn đảo lộn nhẫn hiểu biết của anh ta về đóng thuyền.
Trước kia khi xưởng bắt đầu đóng thuyền thường sẽ mất vài tháng, thậm chí là một hai năm mới có thể làm được một chiếc thuyền lớn.
Nhưng các bộ phận của chiếc thuyền lầu này đều được làm xong từ trước, sau khi đưa đến xưởng đóng thuyền, chỉ cần dùng ròng rọc kéo tay nâng chúng lên và lắp ráp chúng lại với nhau là được.
Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc chỉ mất mấy ngày ngắn ngủi, một chiếc thuyền lầu dài mấy chục mét đã ra đời.
Hơn nữa chiếc thuyền lầu này còn được trang bị máy hơi nước công suất lớn nữa!
Đây chính là tốc độ mà trước kia có đánh chết Hồng Đào Bình cũng không dám nghĩ đến!
Hồng Đào Bình tin răng, lô thuyền lầu này nhất định sẽ mở ra một thời đại đóng thuyền mới, nó chắc chản sẽ đi vào trong lịch sử đóng thuyền và thậm chí nó còn để lại một dấu ấn mạnh mẽ trong chính sử!
Là một người tham gia và chứng kiến lịch sử, Hồng Đào. Bình cảm thấy rất vinh dự!
Mãn Thương đã tham gia những chuyện tương tự quá nhiều nên anh ta cư xử bình tĩnh hơn Hồng Đào Bình rất nhiều, đầu tiên anh ta lễ phép cúi chào Kim Phi một cái, sau đó nói: “Tiên sinh, ta tự ý quyết định và không mời ngài đến tham dự nghỉ thức, xin tiên sinh thứ lỗi!”
“Không sao hết!” Kim Phi xua tay nói: “Trong sân phơi rong biển rất bận rộn, cho dù ngươi có thông báo ta cũng không có thời gian tới.”
Thật ra đây cũng là nguyên nhân Mãn Thương không thông báo cho Kim Phi.
Đồng hành với Kim Phi lâu thế này, Mãn Thương đã biết rất rõ về Kim Phi, anh ta biết Kim Phi không có hứng thú gì với mấy cái nghỉ thức vô dụng này, thậm chí y còn thấy nó dư thừa, do đó anh ta mới không thông báo cho y biết.
“Khi nào mới xuống nước chiếc thuyền này vậy?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn thuyền lầu.
“Các bộ phận đều đã được kiểm tra nhiều lần, có thể xuống nước bất cứ lúc nào.”
Mãn Thương trả lời: “Vừa rồi ta còn tính đi xin phép tiên sinh nữa này.”
Anh ta biết, Kim Phi không có hứng thú với nghỉ thức. cúng tế Long Vương này, nhưng chắc chẳn y sẽ rất thích xem chiếc thuyền này xuống nước.
“Nếu các người đã chuẩn bị xong thì xuống nước luôn đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...