Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Cửu công chúa biết, nếu không có việc gì gấp, Tiểu Ngọc sẽ không đến tìm cô ấy vào lúc này.

Thế là cô ấy bỏ đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc cũng không vòng vo, qua loa hành lễ rồi lấy từ trong lòng ra bức thư của Kim Phi: “Bệ hạ, tiên sinh phái người gửi văn kiện khẩn cấp này về!”

Châu Nhi nhận lấy bức thư, hai tay đưa cho Cửu công chúa.

Trước tiên Cửu công chúa nhìn qua nét bút, lại kiểm tra vết xi trên phong thư, sau đó mới mở thư ra.

Sau khi Kim Phi đi Đông Hải, hầu như mỗi ngày đều viết thư gửi về, Quan Hạ Nhi vốn cũng không để ý läm, nhưng thấy sắc mặt Cửu công chúa ngày càng kì lạ thì cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.


Cô bế đứa nhỏ ra ngoài giao lại cho bà vú, quay lại thì thấy Cửu công chúa đã đọc xong bức thư, bèn tò mò hỏi: “Vũ Dương, sao vậy?”

“Tỷ tỷ, tỷ xem đi!”

Dứt lời, Cửu công chúa đưa thư cho Quan Hạ Nhi.

Thư từ của Kim Phi và Cửu công chúa lên quan rất nhiều đến chính sự, bình thường Quan Hạ Nhi sẽ không chủ động đọc thư của hai người, nhưng lần này cô thực sự quá tò mò, bèn đưa tay ra nhận lấy.

“Từ không trung nhìn xuống, cho dù dùng kính viễn vọng cũng không thể nhìn thấy điểm cuối... Thận trọng ước tính, cũng đủ để tất cả người dân quận Quảng Nguyên ăn tận vài năm, thậm chí là nhiều hơn!”

Quan Hạ Nhi đọc nội dung trong bức thư, trong mắt hiện ra sự chấn động: “Rong biển ở Đông Hải lại nhiều như vậy sao?”

“Phu quân nói, vùng biển đó vô cùng thích hợp để rong biển sinh trưởng, hơn nữa còn là sào huyệt của cướp biển, cho nên trước giờ ngư dân đều không dám tùy tiện đến gần đảo Mạo Lãng, cũng không biết là rong biển có thể ăn được, vì vậy đám rong biển này tự do sinh trưởng mạnh mẽ rất nhiều năm, số lượng dự trữ vô cùng phong phú!”

Cửu công chúa cũng không khỏi cảm thán: “Phu quân nói không sai, đây là món quà mà thiên nhiên ban tặng, có được đám rong biển này, không biết có thể cứu sống được bao nhiêu người dân nữa!”

Hai người vừa nói chuyện, Quan Hạ Nhi lại đọc nửa đoạn sau của bức thư, liên quan đến lời đề nghị của Đường Tiểu Bắc.


“Vũ Dương, muội cảm thấy đề nghị này của Tiểu Bắc thế nào?” Quan Hạ Nhi hỏi.

“Theo miêu tả của phu quân thì đề nghị này rất hay, nhưng việc này quan hệ trọng đại, làm không tốt sẽ khiến cho. sự hỗn loạn ở Giang Nam và Trung Nguyên càng thêm nghiêm trọng. Ta phải suy nghĩ thật kỹ càng rồi tìm Thiết đại nhân và Lục đại nhân thảo luận một chút.”

Cửu công chúa nói: “Nhưng dù nói thế nào thì số lượng rong biển ở Đông Hải phong phú như vậy chính là một tin tức vô cùng tốt, đúng là ông trời phù hộ cho Đại Khang ta!”

“Đúng vậy, không ngờ rong biển ngon như vậy mà ở Đông Hải lại chưa từng có ai ăn!”

Nói tới rong biển, trong lòng Quan Hạ Nhi cũng vô cùng cảm khái: “May mà đương gia đi Đông Hải, phát hiện ra rong biển, nếu không bây giờ rong biển vẫn còn bị người ta xem là cỏ dại ngâm trong biển!”

Cửu công chúa là Hoàng đế của Đại Khang, mỗi ngày đều có rất nhiều công văn và thư từ.

Thông thường thư gửi cho Cửu công chúa đều sẽ gửi đến đội Chung Minh trước, sau khi trải qua quá trình phân loại và chọn lọc của đội Chung Minh, rồi mới đóng gói phần quan trong trong đó gửi tới viện Khu Mật để viện Khu Mật sao lưu, sau đó mới phân loại gửi cho Cửu công chúa phê duyệt.


Dĩ nhiên, thư của Kim Phi không năm trong nhóm này, thư của y đều sẽ gửi trực tiếp đến tay Cửu công chúa và đám người Quan Hạ Nhi.

Cho nên bây giờ làng Tây Hà cũng không có nhiều người biết đến rong biển, nhưng Tiểu Ngọc thân là người phụ trách tình báo đã biết đến chuyện này.

Bởi vì cô ấy đã xem qua công văn chính thức liên quan đến việc Kim Phi muốn thành lập Cục quản lý hàng hải.

Kim Phi đã nhiều lần nhắc đến rong biển ở trong công văn, nhưng Tiểu Ngọc vẫn chưa từng nhìn thấy tận mắt thứ này.

Bây giờ lại nghe Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa nhäc đến, hơn nữa đều đánh giá khen ngon, nhịn không được hỏi: “Tỷ tỷ, rong biển thực sự rất ngon sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui