Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Thực ra việc phơi rong biển rất đơn giản, cũng giống như phơi tấm chăn chỉ cần treo lên dây phơi cho khô là được.
Cho nên chỉ cần cắm mấy cọc gõ xuống đất và kéo dây căng lên là được, bắt tay vào làm cũng không có gì khó khăn, Tả Phi Phi tin là chỉ cần hơn mười ngày là sân phơi nắng sẽ xong xuôi.
“Đủ nhân lực không?”
Kim Phi lại hỏi: “Có cần cho thêm người ở Giang Nam đến không?”
“Không cần”
Tả Phi Phi nói: “Cách đây không lâu có một nhóm người dân lưu lạc ở Trung Nguyên chạy tới đây, chỉ cần mỗi ngày cho họ một bữa cơm là đã sẵn sàng tranh nhau làm việc!"
Kim Phi nghe xong, ngẩng đầu nhìn đám người đang làm việc.
Những người làm việc phần lớn đều gây đến da bọc xương nhưng lại không dám lười biếng chút nào, bởi vì họ sợ làm không tốt sẽ bị nhân viên hộ tống đuổi đi.
Trong số đó, Kim Phi còn nhìn thấy mấy đứa nhỏ ăn mặc rách rưới vác cọc gỗ hoặc tre, bước đi khập khiêng nhưng vẫn cố chăm chỉ làm việc.
Tả Phi Phi biết trước giờ Kim Phi luôn phản đối việc sử dụng lao động trẻ em, khi thấy Kim Phi đang nhìn mấy đứa nhỏ cô ấy vội giải thích:
“Mấy đứa nhỏ này hoặc là người lớn trong nhà đã chết, hoặc là người lớn đói sinh bệnh tật không thể đi làm được. Ta thấy họ đáng thương nên đã nhận họ vào, nếu ngài thấy không thích hợp ta sẽ cho họ đi."
Kim Phi lắc đầu nói: "Để bọn họ ở lại đây đi!"
"Tiên sinh, bọn họ nói Trung Nguyên đã hỗn loạn hết cả rồi. Sau này chắc chắn sẽ còn nhiều người dân lưu lạc đến đây, bây giờ ta không lo không đủ nhân lực mà lại lo quá nhiều người không dùng được."
Tả Phi Phi nói: “Tiên sinh, ngài cũng nên chuẩn bị tinh thần đi”
“Ta biết” Kim Phi khế thở dài một hơi.
Vì khu vực Trường Giang, Xuyên Thục và Giang Nam càng gắn kết chặt chẽ hơn, trong khi liên lạc với khu vực Trung Nguyên gần như bị cắt đứt.
Dù vậy nhưng Kim Phi cũng có thể đoán được, khu vực Trung Nguyên chắc chắn không hề yên bình.
Quyền quý địa chủ khu vực Giang Nam đã bị người dân tự phát xử lý, thổ phỉ cũng e dè tiêu cục Trấn Viễn nên không dám làm điều gì quá đáng, tuy đời sống người dân còn khó khăn nhưng chung quy vẫn chưa sụp đổ.
Khu vực Trung Nguyên cách Xuyên Thục khá xa, Kim Phi muốn bố trí cho nhân viên hộ tống gây sợ cũng không được.
Cùng với việc Tứ hoàng tử chạy trốn, chế độ ở Trung Nguyên đã hoàn toàn sụp đổ, các quyền quý hào tộc khắp nơi cũng đã làm theo ý mình. Dù không còn ai dám tự xưng vương nữa, nhưng thực ra cũng không khác với vua một cõi.
Những quyền thế hào tộc đều biết mình không phải là đối thủ của Kim Phi, nên phần lớn đều lên kế hoạch nhân lúc trước khi Kim Phi tiến công vào Trung Nguyên để gom góp thêm nhiều của cải.
Dùng câu nước sôi lửa bỏng, cũng không đủ để hình dung cuộc sống của người dân Trung Nguyên.
Kim Phi và Cửu công chúa đều biết chuyện này nhưng bây giờ Xuyên Thục phải cùng lúc bố trí phòng thủ trước Thổ Phiên, Đảng Hạng và Đông Man, đồng thời phải cho người đến gây sợ bọn thổ phỉ địa phương, cả chuyện chiếm đóng đất Tần cũng cần rất nhiều nhân lực.
Chung quy Kim Phi cũng chỉ mới nổi dậy hai ba năm, dù tốc độ phát triển có nhanh thì vẫn là hữu hạn.
Có thể giữ được cục diện hiện tại đã là lấy trứng chọi đá, thực sự không có dư thừa ra nhiều nhân lực để đi quản lý Trung Nguyên.
“Nếu thấy người dân lưu lạc ở Trung Nguyên đến thì sắp xếp cho họ chút đi.”
Kim Phi dặn dò: “Nếu sân phơi không cần nhiều người như vậy thì cũng nên bố trí cháo, cố gắng đừng để ai chết đói!”
“Ta biết rồi!" Tả Phi Phi gật đầu.
Tình hình trong sân phơi vừa nhìn đã hiểu ngay cũng không có gì hay ho để xem, Tả Phi Phi làm việc Kim Phi cũng yên tâm nên y cũng không ở chỗ này quá lâu mà đã trở lại xưởng đóng thuyền.
Lúc này mọi người đều bận rộn, ngay cả Nhuận Nương cũng đang nghiên cứu cách làm rong biển mới.
Kim Phi dạo một vòng xong chợt thấy mình không có gì để làm nên lại đến xưởng đóng thuyền và giúp Hồng Đồng Bình sửa thuyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...