Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
"Chế tạo một hạm đội Trấn Viễn? Ý tưởng này cực kì hay!"
Kim Phi chỉ vào thuyền lớn rồi nói: "Chiếc thuyền này cứ đặt tên là Trấn Viễn số 3 đi!"
"Đa tạ tiên sinh!" Hồng Đào Bình cảm tạ lần nữa.
"Chút chuyện nhỏ này, cảm tạ gì chứ?" Kim Phi vỗ vai Hồng Đào Bình: "Đi lên bằng đường nào đây?”
“Tiên sinh đi theo ta!"
Hồng Đào Bình nhanh chóng đi lên phía trước dẫn đường.
Đoàn người đi dọc theo bên phải tàu đi tới một cầu thang, rồi đi dọc theo bậc thang lên Trấn Viễn số 3.
Dưới sự hướng dẫn của Hồng Đào Bình, Kim Phi đã đi tham quan phòng điều khiển, khoang thuyền và khoang động lực của Trấn Viễn số 3.
Công nhân điều chỉnh thử máy hơi nước trước kia cũng đã tham gia đóng Trấn Viễn số 1 và Trấn Viễn số 2, đã có một ít kinh nghiệm, Kim Phi nhìn thử, thấy cũng không có vấn đề lớn gì, cũng không chú ý đến bọn họ nữa.
Tham quan xong Trấn Viễn số 3, trời đã chạng vạng tối.
Biết Kim Phi sắp tới, Hồng Đào Bình đã đặc biệt xây dựng một tòa viện ở xưởng đóng thuyền cho Kim Phi ở.
Viện mặc dù không thể nói là tinh xảo, nhưng có cân nhắc đến vấn đề an toàn cho Kim Phi, diện tích viện rất lớn, phòng cũng rất nhiều, đội cận vệ do Thiết Chùy lãnh đạo và đội súng kíp Tả Phi Phi lãnh đạo cũng vào ở phòng còn dư.
Buổi tối hôm đó, ở trong viện, Kim Phi chiêu đãi lãnh đạo cấp cao của xưởng đóng thuyền và lãnh đạo cấp cao của thủy quân.
Cơm tối là do Nhuận Nương chỉ huy đầu bếp được dẫn theo từ làng làm, rất nhiều món cả Hồng Đào Bình và Trịnh Trì Viễn đều chưa từng ăn bao giờ, một bữa cơm chủ khách đều ăn uống vui vẻ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Kim Phi tiễn những người khác về, nhưng giữ Hồng Đào Bình lại, dẫn vào thư phòng.
"Tiên sinh, ngài tìm ta có chuyện gì không?" Hồng Đào Bình hỏi.
"Có chút việc,' Kim Phi đi thẳng vào vấn đề: "Ta muốn nhanh chóng chế tạo ra một đội thuyền chạy bằng máy hơi nước, bên ngươi có thể nghĩ ra cách nào không?"
Với sự phát triển của mọi ngành nghề ở Xuyên Thục, yêu cầu dành cho năng lực vận chuyển cũng càng ngày càng cao.
Đặc biệt là từ sau khi đi một chuyến đến Giang Nam, trong lòng Kim Phi càng nôn nóng.
Núi cao Hoàng đế xa, ngành giao thông vận tải ở Đại Khang quả thật quá lạc hậu, Kim Phi và Cửu công chúa trước kia lại không coi trọng Giang Nam lắm, khả năng kiểm soát quá yếu, trong nội địa Giang Nam mà có chuyện gì xảy ra, có thể phải rất lâu sau bọn họ mới biết.
Thế nên lúc Kim Phi ở Giang Nam đã bắt đầu suy tính xem phải làm thế nào để tăng năng lực kiểm soát đối với Giang Nam.
Phát triển ngành vận chuyển là một cách rất hay.
Nếu như ngành vận chuyển đủ mạnh, nhân viên hộ tống đã có thể nhanh chóng đến nhiều nơi, tình hình ở Giang Nam sẽ không như bây giờ.
Mặc dù công cuộc ra công cứu giúp xây dựng không ít đường chính, nhưng vận chuyển đường bộ có tốc độ quá chậm so với vận chuyển đường thủy, năng lực vận tải cũng quá kém.
Sau khi cân nhắc toàn diện, Kim Phi cảm thấy phát triển vận tải đường thủy mới là cách tốt nhất hiện nay.
Muốn phát triển vận tải đường thủy, chắc chản không thể dựa vào thuyền do người lái, phải phát triển thuyền chạy bằng động lực.
Hồng Đào Bình là con nhà đóng thuyền, trải qua sự phát triển năm ngoái, anh ta không chỉ tụ họp thành viên nòng cốt trước kia của nhà họ Hồng, còn chiêu mộ không ít người mới, phát triển đội đóng thuyền Hồng gia lớn mạnh hơn cả trước kia.
Bây giờ chỉ riêng công nhân đóng thuyền của xưởng đóng thuyền đã vượt qua ngàn người.
Muốn sản xuất hàng loạt thuyền chạy bằng động lực, tìm Hồng Đào Bình là biện pháp tốt nhất.
"Nhanh chóng tạo một đội thuyền chạy bằng máy hơi nước?" Hồng Đào Bình hỏi: "Tiên sinh muốn nhanh cỡ nào?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...