Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Sau khi Chu Du Đạt nói xong, có một người phụ nữ ôm đứa bé bước vào.

“Vi Vi, không phải nàng vẫn luôn ngưỡng mộ Kim tiên sinh sao, vị này chính là Kim tiên sinh!” Chu Du Đạt cười giới thiệu: “Tiên sinh, đây là vợ ta - Từ Ấu Vi”

“Dân phụ Từ Ấu Vi kính chào Kim tiên sinh!” Người phụ nữ ôm đứa trẻ, hơi thi lễ với Kim Phi.

“Tẩu tẩu mau đứng lên đi!”

Kim Phi ra hiệu cho Đường Tiểu Bäc đỡ Từ Ấu Vi dậy, sau đó nhìn Chu Du Đạt: “Chu huynh, tẩu tẩu đến sao không báo. trước, làm khổ tẩu tẩu và cháu phải đợi ở ngoài lâu như vậy?”

Mới nãy khi Chu Du Đạt đi vào, y đã nhìn thấy, nhưng lúc. đó đang nói chuyện quy hoạch thành mới với Khánh Hâm Nghiêu, Chu Du Đạt cũng không phải người ngoài, nên Kim Phi không dừng lại câu chuyện đang dang dở với Khánh Hâm Nghiêu.

Kim Phi chắp tay với Từ Ấu Vi: “Thật xin lỗi, tẩu tẩu, ta và Chu huynh như thể tay chân, nên không khách khí, không biết †ẩu tẩu đang đợi ở ngoài, khiến tẩu tẩu phải đợi lâu, ta xin nhận lỗi với tẩu tẩu!”


“Không có gì không có gì, tiên sinh hiểu sai ý của dân phụ rồi!" Từ Ấu Vi đỏ mặt, khoát tay lia lịa.

“Tiên sinh, ngài đừng nói khách khí như vậy, chuyện của ngài và Khánh đại nhân quan trọng hơn.” Chu Du Đạt ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp dễ chịu.

||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||

Khi hai vợ chồng ở riêng, Chu Du Đạt đã nhiều lần khoe khoang với vợ anh ta, anh ta đã cùng Kim Phi chống lại Thổ Phiên như thế nào, đồng thời còn nói anh ta có quan hệ rất tốt với Kim Phi.

Từ Ấu Vi là người Giang Nam chạy nạn đến đây, vì cha cô ấy có quan hệ tốt với người nhà họ Chu, nên đã ở nhờ nhà họ Chu.

Thường xuyên gặp gỡ Chu Du Đạt, nên cả hai đã trở thành vợ chồng.

Từ Ấu Vi cũng không trải qua trận chiến ấy, nhưng mà tiên sinh kể chuyện và nhật báo Kim Xuyên tuyên truyền khắp nơi, bây giờ Kim Phi đã rất nổi tiếng ở Tây Xuyên.

Trong mắt Từ Ấu Vi, Kim Phi là nhân vật tôn quý giống hệt như hoàng đế vậy, mặc dù Chu Du Đạt có bản lĩnh, nhưng so. với Kim Phi dù là thân phận bản lĩnh hay sức ảnh hưởng, cũng đều kém xa.

Cho nên đối với lời nói của Chu Du Đạt, cô ấy rất hoài nghỉ, chẳng qua vì ngại mặt mũi của chồng, nên mới phụ họa một hai câu.

Chu Du Đạt không phải người ngu, sau bao lâu cũng nhận ra được một ít, nhưng cũng không có biện pháp gì.


Cũng không thể kéo Kim Phi từ làng Tây Hà qua để chứng. minh phải không?

Thời gian trôi qua, Chu Du Đạt không còn nhắc đến chuyện của anh ta và Kim Phi nữa.

Nhưng lời vừa rồi của Kim Phi, dù là lời nói thật lòng hay chỉ là lời nói xã giao, nhưng đều là nói trước mặt Từ Ấu Vi điều đó đã cho anh ta mặt mũi.

“Tiên sinh, đây là Hiên Nhi con trai ta.”

Chu Du Đạt đón lấy đứa trẻ trong tay người phụ nữ, ôm đến trước mặt Kim Phi.

Kim Phi ôm đứa trẻ vẫn đang ngủ say, sau đó nhìn Chu Du Đạt, trong mắt tràn đầy vui vẻ và yên tâm.

Mới đầu khi Đan Châu đánh đến, người thân của Chu Du Đạt hầu như đều chết hết trong trận thảm họa đó, sau sự việc đó, mặc dù Chu Du Đạt đã cố hết sức để giúp đỡ Kim Phi và Hàn Phong, nhưng Kim Phi vẫn cảm nhận được sự tuyệt vọng trong lòng anh ta.

Nhưng lần này gặp lại Chu Du Đạt, cả người anh ta không còn giống như trước nữa.


Nhất là lúc khi anh ta ôm đứa bé, trên mặt tràn ngập vẻ dịu dàng và đặc biệt của người cha, đây là điều mà Kim Phi chưa từng nhìn thấy được ở Chu Du Đạt trước đây.

Khi đó Chu Du Đạt là đại diện cho những người dân tị nạn, cũng là người có sức ảnh hưởng trong số họ.

Thông qua Chu Du Đạt, Kim Phi có thể phát hiện ra, những vết thương của nhóm dân tị nạn kia, đang dần dần lành lại, theo thời gian.

Đây chính là điều mà Kim Phi hy vọng được thấy.

Bây giờ Kim Phi là cha của hai đứa trẻ, nên đã có kinh nghiệm bế trẻ con.

Y bế đứa trẻ khen ngợi mấy câu, sau đó trả lại con cho. Chu Du Đạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui