Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác

Trên đường đi đã nhìn thấy con kênh, cũng đã đến thị sát đập Đô Giang, cần căn dặn gì cũng đã cặn dặn Ngụy Đại Đồng rồi.

Ngay từ sáng sớm ngày thứ hai, Kim Phi đã dẫn theo. Đường Tiểu Bắc, Nhuận Nương và những người khác lên thuyền, xuôi dọc theo sông Kim Mã.

“Ngồi thuyền hơi nước quen rồi, giờ ngồi thuyền này lúc. nào cũng cảm thấy quá chậm”

Đường Tiểu Bắc đứng trên boong tàu, ngắm nhìn núi non hai bờ cảm khái.

Từ xưa mỗi khi đi đường thủy, cô ấy đều đi băng tàu Trấn Viễn số hai.

Nhưng dạo này tàu Trấn Viễn số hai bận chở lương thực, lại đi xuôi dòng từ đập Đô Giang tới Tây Xuyên, Kim Phi bèn không gọi tàu Trấn Viễn số hai đến đón bọn họ nữa, mà xuất phát bằng con thuyền gỗ do Ngụy Đại Đồng đã sắp xếp.


Mặc dù tốc độ của thuyền gỗ không chậm lắm, nhưng vẫn kém xa Trấn Viễn số hai.

Tục ngữ có câu, người nghèo dùng thời gian đổi tiền bạc, người giàu dùng tiền đổi thời gian.

Do càng ngày càng có nhiều chuyện cần phải xử lý, bởi vậy Đường Tiểu Bắc cũng dần trân quý thời gian hơn.

“Chúng ta cũng còn dư thời gian, gấp cái gì?” Kim Phi nói: “Dạo này tàu Trấn Viễn số hai khá bận, điều tàu tới đón chúng †a một chuyến, không phải là làm lỡ việc vận chuyển lương thực à?”

“Tướng công, hay là lúc nào chàng làm thêm mấy thuyền hơi nước nữa đi?”

Đường Tiểu Bắc nói: “Chưa nói đến chuyện vận chuyển lương thực, chỉ riêng chuyện chở chúng ta thôi, Trấn Viễn số hai đi một chuyến cũng không chở đủ”

Cùng với sự mở rộng của thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, việc làm ăn và phân phối vật liệu cũng ngày càng phát đạt hơn.

Ngày thường nhiệm vụ chủ yếu của Trấn Viễn số hai là chạy đến khắp các nơi ở Xuyên Thục và Kim Xuyên, giúp thương hội Kim Xuyên vận chuyển hàng hóa.

Nếu như gặp phải hoạt động quân sự hoặc có nhiệm vụ khẩn cấp, Trấn Viễn số hai bị điều đi, thương hội Kim Xuyên cũng chỉ có thể giao công việc này cho đội buôn và xe ngựa.

Mặc dù dưới tác động của công cuộc ra công cứu giúp, đường chính ở Xuyên Thục đã được cải thiện đáng kể so với trước đây, nhưng tốc độ chuyển hàng của xe ngựa vẫn không thể nhanh bằng Trấn Viễn số hai được.


Khoảng thời gian này, bởi vì phải chuyển lương thực đến Giang Nam, nên Trấn Viễn số hai không thể quan tâm đến thương hội, việc cung cấp vật liệu của thương hội cũng đã xảy ra vấn đề ngay sau đó.

Một vài hợp tác xã cung ứng là xuất hiện tình huống “cháy hàng”.

“Lần này ta tới đây, ngoại trừ việc đến thị sát đập Giang Đô, việc còn lại chính là đến xưởng đóng thuyền Đông Hải.”

Kim Phi nói: “Chờ đến Tây Xuyên gặp Khánh đại nhân xong, ta sẽ xuất phát.”

Từ đầu tới cuối Khánh Hâm Nghiêu vẫn luôn đứng về phía Kim Phi và Cửu công chúa, Cửu công chúa có thể thuận lợi lên ngôi xưng đế ở Xuyên Thục như vậy, còn ổn định đến ngày hôm nay, không thể không kể đến công lao của anh ta.

Kim Phi đã tới Tây Xuyên, không đến gặp Khánh Hâm Nghiêu là không được.

“Tướng công, chàng nhất định phải đi Đông Hải sao?”


Cô ấy cũng giống như Quan Hạ Nhi, vừa nghe nói Kim Phi phải đi Đông Hải, phản ứng đầu tiên của Đường Tiểu Bắc là phản đối.

Lần trước cô ấy và Kim Phi suýt nữa chết ở Đông Hải, cho tới tận bây giờ, có đôi khi Đường Tiểu Bắc năm mơ nhìn thấy cảnh tượng ngày hôm ấy, cô ấy lại bị dọa sợ tỉnh dậy giữa nửa đêm.

“Những kỹ thuật liên quan đến chuyện đóng thuyền quá nhiều, ta không thể không tới đó được!”

Kim Phi biết Đường Tiểu Bắc đang lo lắng cho y, y xoa đầu cô ấy, an ủi: “Yên tâm đi, lần này đám người Thiết Chùy đã chuẩn bị đối sách kỹ càng rồi, còn chuẩn bị thêm mấy kế hoạch dự bị, Vũ Dương cũng đã phái người tới Đông Hải giám sát trước rồi, sẽ không sao đâu!”

“Đối sách có kỹ càng hơn cũng vẫn sẽ có sơ hở, vẫn phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận hơn nữa!” Đường Tiểu Bắc nhắc nhở y.

Nhưng mà cô ấy cũng biết, chuyện đóng thuyền bắt buộc phải có Kim Phi ở đó quan sát, vì vậy sau mấy lần nhắc nhở cô ấy cũng không khuyên y nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui