Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Ngụy Đại Đồng vẫn cứ quan sát biểu cảm của Kim Phi, phát hiện y cũng không tức giận vì biểu hiện của Đồng Tử Minh nên ông ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Lão Đồng, ta đã nói với ngài lâu rồi mà ngài không tin, tiên sinh là nhân vật lớn dễ gần gũi nhất mà ta từng gặp, bây giờ đã tin chưa?
"Tin, ta tin rồi, Ngụy đại nhân nói đúng. Tiên sinh đúng là như ngài nói, không chỉ có bản lĩnh hơn nữa còn làm mọi chuyện đến nơi đến chốn, là một Quốc sư tốt có lòng lo cho dân chúng!”
Mặt Đồng Tử Minh cảm thán nói: “Trong triều có một vị quan tốt như tiên sinh, thì phận cấp dưới như chúng ta đây mới thật sự yên tâm!”
Chân thành tất sẽ thắng.
Người không giỏi nịnh nọt mà đi nịnh nọt mới là tai hại nhất.
Dù Kim Phi không thân thiết với Đồng Tử Minh, nhưng từ lời nói và hành động vừa rồi của ông ta đã có thể thấy ông ta không phải là kiểu người giỏi nịnh nọt người khác, thế nên lời khen của ông ta là sự tán thưởng thật lòng.
Kim Phi là người bình thường hiển nhiên cũng không có ngoại lệ, nghe được người khác thiệt tình khen ngợi mình nên cũng rất vui vẻ.
Y mỉm cười vỗ võ bả vai Đồng Tử Minh: "Ngài đã làm hết phận sự rồi, thấy chuyện bất thường dũng cảm báo cáo đã là cực kỳ tốt rồi!”
“Sau này ta nhất định sẽ tiếp tục cố gảng!” Đồng Tử Minh gật đầu thật mạnh.
“Tiên sinh yên tâm, ta cũng sẽ đốc thúc ngài ấy!" Ngụy Đại Đồng cũng nói theo.
"Ừm, ta tin!" Kim Phi nhìn Ngụy Đại Đồng một cái thật sâu.
Tuy y không hiểu những âm mưu trên quan trường nhưng Kim Phi cũng không phải kẻ ngốc, huống chỉ đã ở bên cạnh Cửu công chúa lâu như vậy, cho dù là đầu gỗ thì cũng đã học phần nào.
Từ lâu, Kim Phi đã thấy được Ngụy Đại Đồng nghiêng về phía Đồng Tử Minh rõ ràng rồi.
Nhưng, điều mà Xuyên Thục thiếu bấy giờ là người sẵn sàng làm đến nơi đến chốn như Ngụy Đại Đồng và Đồng Tử Minh.
Biết người như Đồng Tử Minh cần nhất là được động viên nên Kim Phi không những không vạch trần mà còn làm theo ý của Ngụy Đại Đồng, hợp tác diễn xuất với ông ta để động viên Đồng Tử Minh.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Đồng Tử Minh là có thể thấy được 'chén canh gà này rất hiệu quả, ít nhất có thể khiến ông †a giữ được trạng thái hưng phấn này trong một khoảng thời gian.
Chợt Kim Phi hiểu ra tại sao lãnh đạo ở kiếp trước lại thích rót canh gà cho cấp dưới như vậy.
Bởi vì luôn có những người đam mê bằng lòng tin tưởng.
Dù sao chỉ cần nói mấy câu là đã có thể khiến cấp dưới làm việc tốt hơn, vậy thì cớ gì mà không làm.
Tuy nhiên, điểm khác biệt giữa Kim Phi và những người lãnh đạo ở kiếp trước là nhiều lãnh đạo chỉ rót đầy chén canh gà, vẽ đầy cái bánh nướng to chứ không muốn cho lợi ích, trong khi Kim Phi vẫn vô cùng hào phóng với những cấp dưới băng lòng làm việc.
Chuyện của Đồng Tử Minh chỉ là một cảnh nhỏ, bây giờ kết quả này với Ngụy Đại Đồng mà đã là cực kỳ hài lòng, nói đến đây là được vì nói nhiều nói dai sẽ thành nói dở, thế nên sau lời của Kim Phi đã hỏi: “Tiên sinh, nếu ngài cũng có lo lắng tương tự vậy chắc là ngài đã có cách rồi đúng không?”
Kim Phi không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Ngụy đại nhân, ngài có ý kiến gì không?"
Ngụy Đại Đồng đã giao thiệp với sông Kim Mã nửa đời người, gần một năm này vẫn phụ trách trông coi thủy lợi nên cũng được coi là chuyên gia trong lĩnh vực này, ví thế Kim Phi muốn nghe ý kiến của ông ta trước.
“Nếu tiên sinh đã hỏi, vậy lão thần cả gan nói ra mấy ý kiến vụng về của mình.”
Đầu tiên Ngụy Đại Đồng tỏ ra khiêm tốn một chút, sau đó nói: “Theo thông lệ mấy năm trước, lúc này nên xây dựng thêm ven sông Kim Mã nhưng tiên sinh đã nói rồi, cách kiểm soát nước là thà chặn còn hơn mở, chưa kể bây giờ chúng ta có đập Đô Giang, nên ta đang nghĩ xem chúng ta có thể dẫn nước tuyết vào Xuyên Thục hay không và cũng muốn hỏi chút ý kiến của tiên sinh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...