Khi có hạn hán, nước dự trữ có thể giải quyết vấn đề khô hạn, khi có lũ lụt cũng có thể dẫn nước về đập chứa nước để giảm nguy cơ lũ lụt.
Điều kiện tự nhiên của đập chứa nước này rất tốt, chỉ có duy nhất một thiếu sót đó chính là diện tích hơi nhỏ, lượng nước chứa được không nhiều.
Hai người ngồi trên phi thuyền ngắm nhìn bầu trời hơn nửa giờ, Kim Phi mới bỏ ống nhòm xuống, để Lão Ưng đáp xuống.
Trong cả quá trình, A Quyên vẫn luôn cầm khẩu súng trường ở bên dưới phi thuyền đợi lệnh.
Có điều giống với dự đoán của Kim Phi, có lẽ tổ chức sát thủ không phát hiện y đang ở trên phi thuyền, hoặc là sợ A Quyên, dù sao cũng không xuất hiện quấy rối, Kim Phi và Ngụy Đại Đồng đã hạ cánh an toàn.
Sau khi nghỉ ngơi qua đêm ở đập chứa nước, sáng sớm ngày thứ hai, đội ngũ tiếp tục lên đường.
Đi thêm mấy ngày nữa, cuối cùng đội ngũ cũng đến được đập Đô Giang.
Lúc này, công trình chính của đập Đô Giang cũng hoàn thành, nhưng nhiều công trình kênh đào ở dưới vẫn đang tiếp tục tiến hành.
Có nhiều người hơn, người buôn bán cũng nhiều thêm.
Lúc mới bắt đầu, xung quanh công trường, chỉ có một vài cửa hàng bán trà nước, giày cỏ, sau đó lại có thêm các
cửa hàng thuốc, cửa hàng ăn.
Những người buôn bán càng ngày càng nhiều, dân dân hình thành từng ngôi chợ nhỏ.
Sau đó những ngôi chợ nhỏ này lại kết nối với nhau, một thành phố mới cứ như vậy được hình thành.
“Tiên sinh, nhà trọ Kim Xuyên đã mở hai quán trọ ở đây, biết ngài đến nên họ đã dọn dẹp trước, một ở phía đông, một ở phía tây, ngài muốn ở chỗ nào?” Ngụy Đại Đồng hỏi.
“Bên nào gần với cửa cống hơn?” Kim Phi hỏi.
“Quán trọ ở bên phía tây”, Ngụy Đại Đồng trả lời.
“Vậy thì ở quán trọ phía tây đi”, Kim Phi nói.
Thật ra y ban đầu cũng đã làm việc ở đập Đô Giang trong một thời gian ngắn, còn có một tiểu viện nhỏ.
Nhưng lúc đó đội cận vệ của y chỉ có vài chục người, có thể chen chúc ở trong tiểu viện nhỏ được.
Bây giờ y ra cửa, từ cận vệ, phu xe, cho đến hậu cần, tổng cộng cũng phải đến hàng trăm người, nhà trọ bình thường còn không đủ chỗ chứ đừng nói đến một cái tiểu viện nhỏ.
Dưới sự hướng dẫn của Ngụy Đại Đồng, đội xe đi về hướng tây, dừng lại bên ngoài một quán trọ.
Thiết Chùy chuẩn bị mang người vào kiểm tra, thì nhìn thấy Đường Tiểu Bắc cùng với một đám người từ trong quán trọ đi ra.
“Tiểu Bắc phu nhân!”
Gặp Đường Tiểu Bắc ở chỗ này, Thiết Chùy vô cùng bất ngờ, vội vàng khom người hành lễ.
Đường Tiểu Bắc gật đầu đáp lại, sau đó hỏi: “Tiên sinh nhà ngươi đâu?”
“Ở trên xe ngựa”, Thiết Chùy chỉ chiếc xe ngựa ở phía sau.
“Được rồi, ngươi đi làm việc trước đi."
Đường Tiểu Bắc gật đầu, đi thẳng ra xe ngựa.
Tả Phi Phi đang canh giữ ở bên cạnh xe ngựa nhìn thấy vậy vội vàng đi đến cửa sổ xe ngựa, nói: “Tiên sinh, Tiểu Bắc phu nhân tới!"
Kim Phi nghe vậy, vội vàng kéo rèm cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Phát hiện thật sự là Đường Tiểu Bắc, Kim Phi có chút bất ngờ, nhưng lại thấy vui mừng nhiều hơn.
Kể từ khi tiếp nhận thương hội Kim Xuyên, Đường Tiểu Bắc ngày càng bận rộn, đặc biệt là sau khi Cửu công chúa lên ngôi, Kim Phi đã có tiếng nói ở Xuyên Thục, yêu cầu Đường Tiểu Bắc ở Xuyên Thục xây dựng hợp tác xã mua bán, Đường Tiểu Bắc lại càng bận rộn hơn trước.
Kim Phi đã mấy tháng không gặp cô ấy, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây.
Y vội vàng mở cửa xe nhảy xuống.
Nhuận Nương còn kích động hơn so với Kim Phi, chạy về phía trước vài bước, kéo Đường Tiểu Bắc: “Tiểu Bắc tỷ tỷ, tỷ sao lại ở đây?”
“Đập Đô Giang nơi này mới mở thêm 2 quán trọ, còn mở thêm không ít hợp tác xã mua bán và tiền trang, ta tới đây xem thế nào, nghe nói tướng công cũng tới, cho nên ở đây đợi mọi người."
Đường Tiểu Bắc nhéo má Nhuận Nương: “Sau khi muội đi theo tướng công, càng trở nên mịn màng hơn rồi đấy.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...