Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Nhưng nhân viên hộ tống này đã lấy thỏi vàng trong tay áo ra, ném thẳng xuống đất như một con bọ cạp độc: “Muốn ta truyền lời thì đừng đưa mấy thứ đồ này cho tai”
Nếu đồ mình đưa bị một binh lính quần là áo lụa ném xuống đất thì chắc chắn hắn đã nổi giận đùng đùng, nhưng Tạ Lăng Phong chỉ nheo mắt rồi kiềm chế lại cảm xúc của mình.
Ông ta vừa cười vừa nhặt thỏi vàng lên xin nhân viên hộ tống thứ lỗi: “Quân gia nói phải, là ta không hiểu quy tắc, ta đường đột rồi!"
Lúc này nhân viên hộ tống mới hừ một tiếng rồi cầm tấm thiệp chạy vào trang viên.
Mấy phút sau, nhân viên hộ tống đã quay lại: "Chỉ huy đồng ý gặp ngươi, nhưng bọn ta phải kiểm tra đồ vật trên xe của các người!"
“Vị quân gia này, ta còn có thể hành thích Trương đại soái sao?" Tạ Lăng Phong cười nịnh nọt nói: "Trên xe đều là lễ vật không có binh khít"
"Có muốn vào không?" Nhân viên hộ tống hừ lạnh một tiếng: "Muốn vào thì hợp tác để ta kiểm tra còn không thì cút!"
"Vào vào vào chứt" Tạ Lăng Phong đành nói: "Các vị quân gia mời kiểm tra!"
Nhân viên hộ tống hừ một tiếng, vẫy tay về phía sau. Một nhóm nhân viên hộ tống đang tập luyện trong sân chạy ra, tản ra kiểm tra từng toa xe.
Sau khi xác nhận trong xe ngựa chất đầy vàng bạc châu báu và các ca nữ thì lúc này nhân viên hộ tống mới cho qua.
Khi Tạ Lăng Phong đưa gia đỉnh và xe ngựa đi vào, đội hộ tống cũng quay trở lại sân.
Nhưng bọn họ lại không có tâm trạng nào để luyện tập nên tụ tập lại với nhau để ríu rít thảo luận.
“Lúc nãy kiểm tra xe ngựa các ngươi thấy gì? Trong xe ngựa ta kiểm tra có một rương vàng thỏi, chói lóa đến nổi không mở mắt được!"
"Xe ngựa ta coi toàn là nén bạc chừng mấy rương, ta thấy trục xe sắp mòn luôn!"
"Lão Tam, sao ngươi không nói gì? Trong xe ngựa của ngươi có cái gì vậy?"
"Xe ngựa của ta... có cô nương?" Một nhân viên hộ tống trẻ tuổi đỏ mặt trả lời.
"Cái gì? Cô nương?”
"Đúng vậy, cả một xe toàn là cô nương!"
"Bọn họ đưa cô nương đến đây làm gì?"
"Còn làm gì nữa? Tặng lễ cho Trương đại soái!"
"Lão Tam, Lão Tam, nói nhanh đi, mấy cô nương đó có xinh đẹp không?”
"Họ đều che mặt nên ta không thể nhìn rõ, nhưng xét theo dáng dấp chắc là không tệ!”
“Trong xe ngựa của ta cũng toàn là cô nương, nhưng mấy cô đó ai nấy đều cao còn ngực thì đầu to tròn mà eo lại gầy đến mức nắm một cái là có thể bóp chặt!”
"Trong xe của ta cũng vậy, vừa mở cửa ra đã thơm ngào ngạt, thơm đến mức làm ta suýt té ngãit"
“Haha, hôm nay Trương soái có số hưởng rồi!"
"Đang nói vớ vẩn gì vậy, Trương soái sẽ không bị viên đạn bọc đường của địch làm sa ngã đâu, chắc chắn sẽ trả đồ lại!"
“Theo ta thấy, dù sao cũng là con trai của địa chủ đưa tới hẳn là không phải cho không đâu!"
“Đúng vậy, nếu ta là Tiểu Quế Tử, ta đã nhận thỏi vàng kia, thà đợi con của địa chủ đi rồi mới trình lên còn hơn là để họ lợi dụng!”
“Các ngươi biết cái gì, tiên sinh nói rồi con đề ngàn dặm cũng có thể sụp đổ vì tổ kiến. Hôm nay ngươi dám nhận vàng của họ, thì ngày mai sẽ đưa cho ngươi cả rương!"
"Đưa cả rương còn không tốt sao! Vậy ta đây phát tài rồi!"
"Ngươi tưởng rằng con địa chủ sẽ cho không ngươi sao? Bọn họ ngươi một rương thì phải trả lại hai rương lợi ích!"
“Đúng vậy, Lão Từ Đầu còn không phải là một tấm gương sống sờ sờ đó sao? Không kiềm chế được lòng tham của mình rồi chấp nhận lợi ích của người khác, kết quả bị người ta nắm lấy cái đuôi gây nên họa lớn, thậm chí cả vợ con cũng bị liên lụy!”
"Cẩu Oa Tử, tiền công tiên sinh trả chúng ta cũng không thấp, vả lại còn trợ cấp và tiền thưởng cũng quá dư giả để nuôi già trẻ trong nhà, ngươi đừng bắt chước Từ Đầu hủy hoại tương lai của chính mình!"
"Tiểu đội trưởng ngài yên tâm, ta chỉ nói chơi chút thôi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...