Trần gia là người tuy nóng tính nhưng lại hào phóng, tiền công cho các chưởng quầy không những rất cao, mà tiền đi lầu xanh hay bao dưỡng thê thiếp cũng có thể chỉ trả.
Ngoài ra, ông ta luôn giữ lời hứa, đã nói tha cho chưởng quầy một mạng thì chắc chắn sẽ không đánh chết chưởng quầy.
Hôm nay chưởng quầy đến đây đã mang theo quyết tâm liều chết, đối với ông ta mà nói, đây quả thực là ngoài ý muốn.
“Hồi bẩm Trần gia, đám thổ phỉ này đánh nhau rất giỏi..."
Chưởng quầy quỳ trên mặt đất, kể lại cho Trần gia nghe lời phân tích của lão đại.
Trần gia nghe xong, quả nhiên cất roi đi: "Ngươi còn biết phái người đi dò la lai lịch của bọn thổ phỉ, giỏi hơn hai tên ngu xuẩn này nhiều... Người đâu, đánh gãy hai chân của hắn rồi quẳng ra ngoài đi!"
"Vâng!" Bên cạnh có hai tên lực lưỡng cầm gậy bước ra. "Đa tạ Trần gia! Đa tạ Trần gial"
Chưởng quầy không ngừng dập đầu với Trần gia, sau đó bị hai tên lực lưỡng kéo đi.
Trần gia liếc mắt nhìn hai tên chưởng quầy khác treo trên cây cột, xoay người vào phòng. Google 𝗻gay 𝘵𝑟a𝗻g ﹍ T𝙍Ù 𝑀T𝙍𝑈YỆN.𝗩𝗻 ﹍
Sau khi thay lại một bộ quần áo mới, Trần gia dẫn theo một đội người cưỡi ngựa rời khỏi quận thành, đi dọc theo con đường núi tây thành một tiếng đồng hồ, dừng lại ở bên ngoài một ngôi làng nhỏ trên núi.
“Các ngươi chờ ở đây”.
Trần gia bảo tùy tùng dừng lại dưới chân núi, một mình đi vào làng.
Vài năm gần đây, miền Bắc chịu thiên tai nghiêm trọng, cuộc sống của người dân Giang Nam cũng không mấy khá giả, nhưng ngôi làng này lại yên bình và thanh tĩnh.
Con đường lát đá xanh sạch sẽ, hai bên đường là khoảng sân nhỏ bằng gạch xanh san sát nhau, cùng dãy núi xanh ngắt không xa làm nổi bật lẫn nhau, tràn ngập chất thơ và họa.
Ở trong quận thành Trần gia vô cùng nóng nảy, nhưng khi đến ngôi làng này lại trở nên cực kỳ khiêm tốn, từ khi vào làng vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười, khi gặp dân làng đi ngang qua cũng nhanh chóng chủ động nhường đường.
Nếu như là người không hiểu ông ta, nhìn thấy Trần gia thế này, nhất định cho rằng ông ta là một người quân tử khiêm tốn.
Trần gia cứ đi theo con đường lát đá xanh, đi đến trước một ngôi từ đường.
Trên bảng hiệu trước cửa từ đường viết "Từ đường Tạ Thị”, bên trong truyền đến từng tiếng đọc sách.
Một người đàn ông trung niên mặc áo vải mộc mạc đi ngang sân từ đường, nhìn thấy Trần gia ở cửa, khẽ nhíu mày, đi ra.
"Trần Nhị, sao ngươi lại đến đây?"
"Bẩm Tạ tiên sinh, ta đến tìm lão tiên sinhl"
Trần gia cúi người hành lễ.
"Kho lương của ngươi cũng bị cướp rồi sao?" Người đàn ông trung niên nhíu mày hỏi.
"Sao Tạ tiên sinh biết được?" Trần gia kinh ngạc.
Người đàn ông trung niên không trả lời câu hỏi của Trần gia, mà lại hỏi một câu khác: "Bọn thổ phỉ cướp của ngươi, có phải tự xưng là Đậu Nê Vạn của núi Miêu Miêu không?"
"Đúng vậy!" Trần gia càng thêm kinh ngạc: "Tạ tiên sinh biết lai lịch của mấy tên này sao?"
"Ta không biết,' Người đàn ông trung niên nói: "Vừa rồi Ngụy béo và Trương Toàn Quý cũng đến đây, kho lương của bọn họ cũng bị thổ phỉ cướp vào đêm qua, mấy tên cướp bên bọn họ cũng tự xưng là Đậu Nê Vạn ở núi Miêu Miêu."
"Kho lương của tên Ngụy béo và thuộc hạ lão Trương cũng bị cướp rồi sao?"
Trần gia không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Giang Nam sản xuất lương thực, nhà buôn lương thực cũng rất nhiều, Trần gia có thể xưng bá một phương, ngoại trừ năng lực của ông ta ra, quan trọng nhất chính là ông ta có chỗ dựa vững chắc.
Chỗ dựa của Trần gia chính là nhà họ Tạ ở Giang Nam.
Nhà họ Tạ là một nhà dòng dõi lâu đời đã truyền thừa hơn bốn trăm năm, tại quận Trường Lĩnh có gốc rễ vững chắc, Trần gia chẳng qua là một trong số nhiều tay sai mà nhà họ Tạ bồi dưỡng.
Ngụy béo và Trương Toàn Quý cũng giống như ông ta, là nhà buôn lương thực do nhà họ Tạ bồi dưỡng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...