Mặc dù tất cả các nhà máy đều có lợi nhuận rất cao nhưng thương hội Kim Xuyên của Đường Tiểu Bắc, các quán rượu do Chu Linh Lung và Chu Trần Thị mở cũng đã bước vào giai đoạn có lãi, thu nhập toàn diện đã tăng lên rất nhiều so với khi Kim Phi mới quật khởi, nhưng người mà Kim Phi cần nuôi bây giờ cũng nhiều hơn trước.
Lúc mới khởi đầu, Kim Phi chỉ cần nuôi nhân viên hộ tống và công nhân là được, bây giờ người dựa vào y quá nhiều.
Xuyên Thục lại thực hiện chính sách giảm thuế khiến tài chính ngày càng eo hẹp.
Giải quyết vấn đề tài chính thì có hai cách tốt nhất là tăng thu và giảm chỉ.
Tăng thu là tăng cách kiếm tiền, giảm chỉ là giảm chỉ tiêu.
Chi tiêu quân sự và ra công cứu giúp là hai mục chỉ tiêu lớn nhất hiện giờ ở Xuyên Thục, chỉ phí quân sự liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người, chắc chăn không thể dừng được, Thiết Thế Hâm chỉ có thể bắt đầu từ ra công cứu giúp.
Trước khi Kim Phi trở lại, Thiết Thế Hâm đã chuẩn bị xong tấu chương tạm dừng ra sức cứu giúp, kết quả tấu chương còn chưa kịp dâng lên, Cửu công chúa vừa rồi thông báo cho ông ta là Kim Phi muốn tăng cường đầu tư vào công trình thủy lợi, bảo Thiết Thế Hâm cứ chuẩn bị.
Thiết Thế Hâm không cần quay về kiểm tra sổ sách, chỉ nghĩ trong đầu cũng đã biết không đủ tiền.
Thế nên muốn khuyên Kim Phi, để y đánh bay ý nghĩ này. Ai ngờ Kim Phi không thèm suy nghĩ, không do dự lắc đầu nói: “Không được, chỉ phí quân sự có thể giảm nhưng không
được dừng công trình thủy lợi”.
“Chi phí quân sự có thể giảm nhưng không được dừng công trình thủy lợi ư?”, nghe thế Cửu công chúa nhíu mày.
Cô ấy không ngờ Kim Phi lại có quyết tâm lớn với việc xây dựng thủy lợi như vậy.
“Nhưng chúng ta thật sự không có tiền..”, Thiết Thế Hãm nhăn mặt nói: “Tiên sinh, ta có thể hỏi, tại sao tiên sinh lại gấp gáp xây dựng công trình thủy lợi như vậy không?”
“Vì sau này có thể chống thiên tai”, Kim Phi chậm rãi đáp.
“Thiên tai?”, Thiết Thế Hâm buồn bực hỏi: “Thiên tai gì?”
“Bây giờ ta vẫn chưa biết nhưng có thể là nước lũ, cũng có thể là hạn hán”.
“Vậy sao ngài lại biết sẽ có thiên tai?”, Thiết Thế Hâm dở khóc dở cười nói.
“Vì cao nhân đã nói cho ta biết”, Kim Phi nói: “Cao nhân từng nói với ta, mấy năm nay, thậm chí mấy chục năm nữa, mùa đông sẽ trở nên rất lạnh, còn mùa hè rất dễ bị hạn hán hoặc mưa lớn.
Đến nay, những dự đoán của cao nhân đã trở thành sự thật, ta xây dựng công trình thủy lợi để ứng phó với thiên tai có thể xảy ra”.
Kim Phi từng nói chuyện với trưởng làng, bắt đầu từ năm sáu năm trước mùa đông đã trở nên ngày càng lạnh.
Nhất là hai năm gần đây, rõ ràng là mùa đông lạnh hơn năm trước.
Kim Phi cũng cử người thống kê sơ bộ tình hình lượng mưa trong vài năm qua, phát hiện lượng mưa ở hầu hết các nơi đều tăng hoặc giảm đáng kể.
Nhất là vào mùa hạ, một là không mưa trong thời gian dài, hai là mưa lớn liên tục vài ngày.
Hạn hán và ngập úng.
Người dân Đại Khang không biết là chuyện gì, thậm chí dân gian còn có tin đồn nói răng triều đình vô đức khiến thần tiên trên trời bất mãn.
Nhưng Kim Phi biết khi mùa đông trở nên lạnh hơn, thời tiết cực đoan xảy ra trên diện rộng vào mùa hè, hẳn là trái đất sẽ bước vào một thời kỳ tiểu băng hà mới.
Lúc học lịch sử ở kiếp trước, giáo viên từng nói mỗi khi chúng ta bước vào thời kỳ tiểu băng hà sẽ xảy ra tình trạng bất ổn xã hội rất lớn, dân số cũng sẽ giảm mạnh.
Hai ví dụ điển hình nhất là thời kỳ băng hà vào cuối thời Đường đầu thời Tống và cuối thời Minh đầu thời Thanh, cả hai đều gây ra sự hỗn loạn lớn trên thế giới.
So với thiên tai quy mô lớn này, Kim Phi cho rằng Thổ Phiên và Đông Man cũng như các phiên vương ở khắp nơi chỉ là những rắc rối nhỏ.
Giảm chỉ tiêu quân sự cùng lắm chỉ làm đình trệ tốc độ mở rộng, nhưng việc dừng các dự án thủy lợi không chỉ ảnh hưởng đến bố cục nông nghiệp của Kim Phi, một khi lũ lụt hoặc hạn hán quy mô lớn xảy ra, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn cả sự hỗn loạn của quân đội.
Nhưng Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm chưa từng tiếp xúc với khoa học tự nhiên, Kim Phi không thể giải thích với bọn họ, chỉ đành nói lý do là do cao nhân nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...