Xuyên Không Sống Một Cuộc Đời Khác
Khi vợ của Trần Văn Viễn biết Kim Phi sắp đến, cô ấy nhanh chóng chạy ra khỏi sân sau.
Đầu tiên cô ấy cúi chào Kim Phi, sau đó giải thích: "Tiên sinh, đêm qua Văn Viễn và ông Triệu đã trò chuyện đến tận hừng đông mới đi ngủ. Để ta đi kêu người gọi chàng ấy."
Nói xong, vẻ mặt cô ấy lo lắng nhìn Kim Phi vì sợ y sẽ tức giận.
Kim Phi cũng thường xuyên thức khuya làm việc, biết lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của Trần Văn Viễn nên không trách móc gì. Chỉ lo Phương Linh Quân cảm thấy Trần Văn Viễn hống hách nên đã giúp giải thích một chút.
"Ta quên mất, Trần tiên sinh cũng là cú đêm, có thói quen làm việc lúc nửa đêm"
Kim Phi cười nói với Phương Linh Quân: "Phương tiên sinh, chúng ta vào trong chờ một chút đi... Tiểu Liên muội, phiền cô giúp chúng ta pha chút trà”
“Được được! Kim tiên sinh, Phương tiên sinh mời vào. trong ngồi trước một chút."
Tiểu Liên vui vẻ phấn khởi đi lấy nước.
Kim Phi dẫn Phương Linh Quân vào phòng làm việc của Trần Văn Viễn, ngồi xuống quanh bàn trà.
Tiểu Liên đi lấy nước đã trở lại, ngoài ra trên tay cô ấy còn cầm một cái bếp nhỏ.
Kim Phi cầm bếp lò đặt lên bàn, thấy Tiểu Liên có hơi hồi hộp nên thuận miệng hỏi: "Tiểu Liên muội, sống ở đây quen chưa?"
“Cũng đã dần quen rồi,' Tiểu Liên gật đầu nói: "Trước đây. †a còn chưa bao giờ dám nghĩ cả đời này mình sẽ có cuộc sống như bây giờ, cảm tạ Kim tiên sinh ngài đã dìu dắt."
Tiểu Liên từng là một cô gái đến từ một thanh lâu ở Tây Xuyên, còn Trần Văn Viễn cũng chỉ là một học giả nghèo túng ngồi dưới cầu chép thư.
Khi đó ước mơ lớn nhất của Tiếu Liên là một ngày nào đó mình có thể nhảy ra khỏi cái hố lửa của thanh lâu.
Ban đầu cô ấy cứ nghĩ đây sẽ là một giấc mơ sẽ không bao giờ thành hiện thực, nhưng kể từ khi Trần Văn Viễn quen biết Kim Phi, chưa được mấy ngày là cô ấy đã được kéo ra khỏi hố lửa.
Tiểu Liên sẽ không bao giờ quên được ánh mắt ghen tị hâm mộ và phấn khích của các chị em khi cô ấy rời khỏi thanh lâu.
Sau đó sự nghiệp của Trần Văn Viễn có thể nói là thuận buồm xuôi gió, một bước lên mây.
Cô ấy biết tất thảy những chuyện này đều là do Kim Phi mang đến.
Thế nên lòng biết ơn của cô ấy đối với Kim Phi là xuất phát từ tận đáy lòng, nên khi nhìn thấy y đã không tự chủ được mà có chút hồi hộp.
"Tiểu Liên muội nói như vậy là đã coi nhẹ Trần công tử rồi. Làng Tây Hà chúng ta đề cao sự cạnh tranh công bằng, Trần công tử có tài hoa và hết thảy mọi thứ có được đều là nhờ vào sự nỗ lực của bản thân anh ta."
Kim Phi mỉm cười xua tay, sau đó lại nói một chút chuyện trong nhà với Tiểu Liên.
Tiểu Liên cũng dần dần thả lỏng.
Ba người trò chuyện một lúc, Trần Văn Viễn ngáp dài đi tới.
Quen nhau đã lâu, Trần Văn Viễn cũng biết tính tình Kim Phi nên vẫn đến với bộ dạng đầu bù tóc rối chưa kịp sửa sang gì lại.
Nhìn thấy Phương Linh Quân cũng ở đó, Trần Văn Viễn vội ngần đầu lên, cúi người chào Phương Linh Quân: “Không biết Phương tiên sinh ở đây, tiểu sinh thất lễ quá!”
“Không sao, là ta quấy rầy Trần công tử nghỉ ngơi!"
Phương Linh Quân xua tay một cái.
"Phương tiên sinh tìm tiểu sinh có chuyện?" Trần Văn Viễn hỏi.
“Là ta có việc tìm người.” Kim Phi nói kế hoạch của mình cho Trần Văn Viễn nghe,
sau đó hỏi: “Phát hành tin sớm nhất là lúc nào?”
“Ta đã dành một vị trí đặc biệt trong phần sinh kế của người dân, bình thường đăng một số tin tức không quan trọng, nếu có tin khẩn cấp thì khu vực này mới có thể tạm thời điều chỉnh." Trần Văn Viễn suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Nếu mọi chuyện suôn sẻ thì ngày mai cũng có thể đăng lên.”
"Vậy sắp xếp đi để làm càng sớm càng tốt."
Kim Phi lại trò chuyện với vợ chồng Trần Văn Viễn một lúc, sau đó mới đứng dậy chào ra về.
Đi vào trong sân, khi đang chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng nhiên nhìn thấy một đám người từ sân bên cạnh lao ra ngoài, hò hét chạy về phía Kim Phi.
“Cảnh báo!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...